Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 509 - Chương 509: Ngươi Có Biết Thổi Tiêu Không? (2)

Chương 509: Ngươi Có Biết Thổi Tiêu Không? (2) Chương 509: Ngươi Có Biết Thổi Tiêu Không? (2)

Thu Hồng Lệ ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới lúc trước đối phương nhắc tới có hai chỗ thiếu hụt trí mạng, lúc này nàng ta đã không kích động giống như lúc trước nữa, khẽ cười nói,

- Mong công tử chỉ giáo.

- Vấn đề thứ hai của ngươi chính là tình cảm quá nồng đậm, vốn gửi tình trong khúc là một chuyện tốt, chỉ có điều...

Tổ An đổi đề tài,

- Tình cảm ngươi biểu đạt là bi thương và phẫn nộ, hai loại cảm xúc này không chỉ không hợp với hoàn cảnh vui vẻ của thanh lâu, hơn nữa cũng không phù hợp với khí chất của bản thân cổ cầm.

- Ồ.

Tạ Đạo Uẩn ở trên lầu lẩm bẩm nói,

- Người này nói cũng có vài phần đạo lý, vừa rồi vì sao ta không nghĩ tới nhỉ.

Thu Hồng Lệ khẽ thở dài:

- Công tử nói rất phải, chỉ có điều khúc này đối với ta mà nói thì có ý nghĩa phi phàm, vừa rồi nhất thời xúc cảnh sinh tình, không nhịn được mà đạn ra.

Nghe thấy nàng ta nói vậy, mọi người đều thì thầm to nhỏ, thầm nghĩ chẳng lẽ nàng ta thực sự có tình lang ư?

Cũng không biết nam nhân nào mà có phúc khí như vậy.

Chú ý thấy vẻ thương cảm chợt lóe lên rồi biến mất ở đáy mắt nàng ta, Tổ An thầm nghĩ chỉ sợ nàng ta rất ít khi biểu lộ chân tình:

- Thu tiểu thư, hiện tại ngươi chính là ở vào tuổi đôi mươi, tâm thái nên tích cực hướng về ánh mặt trời, chứ không nên cảm hoài thương tiếc như vậy, khiến nội tâm vỡ nát, tang thương buồn bã

Thu Hồng Lệ nhoẻn miệng cười nói:

- Bị ngươi nói ta giống như già đi mấy chục tuổi vậy.

Tổ An thở dài:

- Khúc sinh từ tâm, rốt cuộc có phải hay không, bản thân cô nương là minh bạch nhất.

Thu Hồng Lệ vốn đang nói cười tự nhiên, sau khi nghe thấy lời nói của hắn, nụ cười trên mặt tắt từng chút một, hiển nhiên bị xúc động tâm sự.

- Bảo ngươi nói phương pháp hòa trộn âm nhạc, ngươi kéo đông kéo tây lải nhải gì thế?

Trần Huyền ở bên cạnh nghe mà bực mình, dẫn tới một đống người đều phụ họa.

Trên mặt Thu Hồng Lệ lập tức khôi phục loại nụ cười ngụy trang:

- Đúng vậy công tử, Hồng Lệ vẫn đang chờ được mở rộng tầm mắt đây.

Tổ An bảo Lãnh Sương Nguyệt tìm cho hắn một cây tiêu:

- Thu cô nương có biết thổi tiêu không?

- Tất nhiên là biết.

Thu Hồng Lệ mỉm cười.

Đúng lúc này, chung quanh vang lên tiếng huýt sáo ngả ngớn, lúc này Thu Hồng Lệ mới ý thức được nghĩa khác trong lời nói, sắc mặt ửng đỏ, có chút u oán nhìn hắn một cái:

- Công tử là cố ý chiếm tiện nghi của người ta sao?

- Ta không phải có ý đó.

Tổ An cũng toát mồ hôi, hung hăng lườm những người đó một cái, đám gia hỏa này đúng là bỉ ổi.

- Nhìn chung các loại nhạc khí, tiêu và cổ cầm là dễ phối hợp nhất.

Thu Hồng Lệ gật đầu:

- Đích xác là như vậy, chỉ có điều cũng chỉ là tốt hơn nhạc khí khác một chút mà thôi, âm sắc của cổ cầm quá đặc thù, tiếng tiêu rất dễ khách đoạt chủ, còn không bằng diễn tấu cổ cầm đơn độc.

Tổ An cười bảo:

- Chỗ ta vừa hay có một khúc, có thể dùng để cầm tiêu hợp tấu.

- Thật à?

Mắt Thu Hồng Lệ sáng rực lên, ngay cả Tạ Đạo Uẩn ở trên lầu theo bản năng cũng tới gần cửa sổ một chút.

Kỳ thật trên đời này không phải không có khúc cầm tiêu hợp tấu, chỉ có điều hoặc là tiếng tiêu át tiếng cầm, hoặc là tiếng cầm quá nổi bật, hai bên hòa hợp thì bài nhạc lại quá trung dung chán chường, cho nên mọi người cuối cùng đều từ bỏ dung hợp hai cái với nhau.

Vừa rồi Tổ An chắc chắn như vậy, chẳng lẽ thật sự có khúc gì không tồi sao?

- Ta viết xuống khúc phổ, sẽ do ta đánh đàn, Thu cô nương thổi tiêu cho ta.

Tổ An ra hiệu cho Lãnh Sương Nguyệt đi tìm giấy bút.

Lúc trước cùng Thương Lưu Ngư bởi vì âm nhạc mà quen biết, một đại tỷ tỷ mỹ lệ xinh đẹp như vậy, sao hắn lại để cơ hội trôi qua một cách vô ích?

Cho nên cố ý nghiên cứu một chút âm luật của thế giới này, tuy không tính là tinh thông, nhưng chuyển hóa bản nhạc kiếp trước thành thứ người của thế giới này có thể đọc hiểu cũng không khó.

- Được.

Thu Hồng Lệ tiếp nhận ống tiêu, bỗng nhiên có phản ứng, sóng mắt lưu chuyển hai má hây hây.

Người này lại cố ý chiếm tiện nghi của ta.

Lúc này Tổ An lại ngưng thần viết ra thủ khúc trong ký ức, kiếp trước hắn vì theo đuổi nữ sinh, luyện được dùng huyên thổi ra "Phong cảnh cố hương"; đồng thời bởi vì rất thích phim truyền hình tiếu ngạo giang hồ, cho nên cũng cố ý nhớ kỹ khúc đó.

Vì thế còn cố ý chạy tới tham gia hiệp hội cổ cầm của trường học, cái khác đều không học được, chỉ học được một bài "Tiếu ngạo giang hồ" này.

Bài "Tiếu ngạo giang hồ" này không phải Thương Hải Nhất Thanh Tiếu của Hoàng Triêm, mà là bản trong phim truyền hình của Lữ Tụng Hiền, khúc cầm tiêu hợp tấu do đại sư Hồ Vĩ Lập sáng tác ra.

- Ồ, khúc này có chút mới mẻ độc đáo...

Thu Hồng Lệ là hành gia, nhìn một cái liền phát hiện khúc phổ này hoàn toàn khác với những phổ tử mà trước kia nàng ta từng thấy.

Chẳng lẽ người này thật sự có thể thu phục cầm tiêu hợp tấu?

Lúc ban đầu vốn là ở trạng thái chơi đùa, sau khi nhìn thấy khúc này, vẻ mặt của nàng ta lập tức trở nên trịnh trọng.

- Thu cô nương có thể thổi không?

Tổ An hỏi.

- Khúc phổ này có chút cổ quái, có điều chắc có thể thử một chút.

Thu Hồng Lệ chú ý thấy rất nhiều âm tiết trong đó nối tiếp trước sau vô cùng khó khăn, trong nhất thời cũng có chút thấp thỏm.

- Được rồi, chúng ta bắt đầu đi.

Tổ An ngồi xuống trước bàn cầm, trên mặt cũng không còn vẻ ngả ngớn lúc trước.

Ngón tay nhẹ nhàng gẩy, tiếng đàn tiêu sái nháy mắt vang vọng khắp cả đại sảnh.

Tạ Đạo Uẩn vốn có chút không cho là đúng, nghe thấy giai điệu mở đầu, biểu cảm trên mặt lập tức ngây đơ.

Bình Luận (0)
Comment