Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 510 - Chương 510: Nước Phù Sa Không Chảy Ra Ruộng Người Ngoài

Chương 510: Nước Phù Sa Không Chảy Ra Ruộng Người Ngoài Chương 510: Nước Phù Sa Không Chảy Ra Ruộng Người Ngoài

Biểu cảm của Bùi Miên Mạn có chút cổ quái:

- Không ngờ người này còn có quái tài này, chẳng lẽ Sơ Nhan là sớm biết nội tình của hắn, cho nên mới dứt khoát kiên quyết chọn hắn làm rể ư?

Những người xem khác vốn đang mỉm mai chờ hắn xấu mặt, nhưng khi nhìn thấy tư thế ngồi trước cầm của hắn, liền biết có chút không ổn, đợi sau khi hắn thực sự đàn ra khúc nhạc trào dâng tiêu sái, ai nấy liền biến thành lặng ngắt như tờ.

Đúng lúc này, tiếng tiêu như khóc như kể cũng chậm rãi vang lên, có điều so sánh với tiếng đàn, Thu Hồng Lệ thổi tiêu lộ ra có chút trúc trắc.

Tạ Tú có chút nghi hoặc:

- Không đúng, theo lý thuyết Thu Hồng Lệ sắc nghệ song tuyệt, tiêu kỹ chắc sẽ không kém cầm kỹ quá nhiều mới đúng, vì sao nàng ta thổi lại... bình thường như vậy.

Nói bình thường là coi như khách khí rồi, chỉnh thể một chút thì không trôi chảy, nửa đường thậm chí có mấy âm vỡ, ngay cả hắn cũng nghe ra, nếu đổi lại là người khác đã sớm bị đuổi xuống đài rồi.

Tạ Đạo Uẩn nhíu mày nói:

- Có thể là không quá quen thuộc với ca khúc.

Nói đến về sau thanh âm của nàng ta cũng không nén được mà nhỏ đi, đối với một cao thủ đạo này mà nói, cho dù cầm một ca khúc hoàn toàn mới cũng không đến nỗi như vậy mới đúng.

Xoẹt.

Lại một âm vỡ bén nhọn, Thu Hồng Lệ cuối cùng không kiên trì được, buông tiêu vẻ mặt đỏ bừng, thật sự rất mất mặt, không ngờ không thổi được.

Người khác cũng không hoài nghi trình độ của nàng ta, mà là đều giải vây cho nàng ta:

- Ngay cả đại gia như Thu tiểu thư cũng không thổi được, khúc này e là bịa lung tung rồi.

- Không sai, bản thân tiểu tử ngươi không biết thì đừng kéo Thu cô nương xuống nước.

..

Có điều trong sân cũng có không ít người sáng suốt, dẫu sao Tổ An đàn như mây bay nước chảy, không giống như bịa lung tung.

Uông Nguyên Long không nhịn được mà huých Sở Ngọc Thành ở bên cạnh một cái, cảm thán nói:

- Trước kia ta cũng bị lời đồn khiến cho tin nhầm, còn tưởng rằng cô gia đó của nhà các ngươi là phế vật, không ngờ hắn lại có bản lĩnh như vậy, chẳng trách Sở đại tiểu thư coi trọng hắn.

Sở Ngọc Thành cũng lộ ra thần sắc cổ quái, chọc chọc Sở Hồng Tài ở bên cạnh:

- Trước đây ngươi có thể tưởng tượng được một màn này không?

Sở Hồng Tài lắc đầu, nhìn Thu Hồng Lệ và Tổ An vô cùng thân thiết ngồi cùng một chỗ, trên mặt có thêm vài phần chua chát.

Sở Ngọc Thành giống như đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, vội vàng khuyên:

- Ngươi cũng đừng quá nản lòng, bọn họ chỉ cùng nhau tham thảo âm nhạc mà thôi, không có nghĩa là sẽ làm gì. Lui một vạn bước nói, cho dù đợi lát nữa muốn làm gì, tiện nghi cho A Tổ cũng còn hơn là tiện nghi cho người khác, nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài mà.

Sở Hồng Tài:

- ...

Cút con mẹ nó nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài đi, lão tử cám ơn sự an ủi của ngươi!

Lúc này Tổ An cũng ngừng lại, an ủi Thu Hồng Lệ:

- Khúc này quả thật có chút trúc trắc, có một số chỗ âm điệu nối tiếp quá đột ngột, nhảy quá lớn, nếu không quen thuộc rất dễ không thể một hơi vận lên được.

Trên mặt Thu Hồng Lệ lộ ra vẻ cảm kích, tuy nàng ta thường ngày có bộ dạng điên đảo chúng sinh, nhưng từ trong xương tủy dù sao cũng là một tiểu cô nương, chưa từng đụng phải loại tình huống quẫn bách lúc trước, dẫn tới có chút hoảng hốt.

Hắn vừa nói vừa giải thích mấy chỗ dễ xảy ra vấn đề nhất cùng với một số hạng mục cần chú ý cho nàng ta.

Thu Hồng Lệ dần dần trấn định lại, hơi nhắm mắt lại chải chuột toàn bộ khúc phổ từ đầu tới cuối, trong lòng cuối cùng cũng hiểu được vừa rồi xảy ra vấn đề ở đâu.

- Chúng ta làm thêm lần nữa.

Thu Hồng Lệ lộ ra vẻ mặt chờ mong, một là biểu hiện vừa rồi quá mất mặt, nàng muốn vãn hồi mặt mũi; hai là khúc phổ này quá thần kỳ, khiến nàng ta rất muốn nghe thấy hiệu quả đạn tấu hoàn mỹ là gì.

- Được!

Tổ An mỉm cười, thấy nàng ta chuẩn bị xong, liền nhẹ nhàng gảy đàn.

Thu Hồng Lệ môi hồng hé mở, mười ngón tay đặt lên tiêu, giống như múa.

Tiếng đàn ôn hòa công chính, mang theo ống tiêu thanh u, lại vô cùng động lòng người, cầm vận tiêu thanh giống như một hỏi một đáp, khiến một đám nam nhân chung quanh hâm mộ không thôi, nếu mình có thể cùng Thu cô nương một lần như vậy thì tốt rồi.

Tạ Đạo Uẩn đã đứng ở canh cửa sổ, nhìn chằm chằm hai người đang cầm tiêu hợp tấu ở dưới lầu, vừa lắng nghe vừa bình luận:

- Khúc này phối hợp đích xác không tồi, có điều cũng không có hiệu quả rõ ràng như lúc trước hắn tuyên bố.

Nàng ta vừa dứt lời, tiếng đàn dần dần cao vút, tiếng tiêu thong thả chầm chầm hạ thấp, nhưng tiếng tiêu thấp mà không ngừng, giống như tơ nhện phiêu đãng theo gió, lại liên tục không dứt, càng tăng thêm ý xúc động.

- Cái này...

Tạ Đạo Uẩn hơi biến sắc, lẩm bẩm nói,

- Thì ra cầm tiêu có thể dùng phương thức như vậy để phối hợp, quả thực là thiên y vô phùng.

Đúng lúc này, chợt nghe trong ngọc cầm đột nhiên phát ra âm chen cheng, giống như có ý sát phạt, nhưng tiếng tiêu vẫn ôn nhã uyển chuyển.

Một lát sau, tiếng đàn cũng chuyển thành nhu hòa, hai âm lúc cao lúc thấp, bỗng dưng cầm vận tiêu thanh đột nhiên thay đổi, tựa như có bảy tám bộ ngọc cầm, bảy tám ống tiêu đồng thời đang tấu nhạc.

Tiếng cầm tiêu biến ảo phức tạp, mỗi thanh âm lại đầy nhịp điệu, dễ nghe động lòng.

Tạ Đạo Uẩn thầm cảm thán, chẳng trách vừa rồi với năng lực của Thu Hồng Lệ, cũng thất bại ở đây mấy lần, chỉ là khi nghe rồi mới có thể cảm nhận được sự phức tạp trong đó, càng đừng nói là người diễn tấu.

Mọi người trong sân vốn còn đang khinh thường, nhưng nghe một lúc lại cảm thấy huyết mạch sôi sục, không nhịn được mà muốn đứng dậy, lúc này bọn họ giống như đang ở trên chiến trường, muốn cứu vãn người nhà của mình, cứu vãn quốc gia này, cứu vãn thế giới này.

Bình Luận (0)
Comment