Lại nghe một hồi, tiếng cầm tiêu lại biến đổi, tiếng tiêu đổi thành âm chủ, tiếng cổ cầm làm đệm, nhưng tiếng tiêu lại càng lúc càng cao.
Mọi người cảm thấy một trận chua xót khó hiểu, bất tri bất giác lại rơi lệ.
Đột nhiên boong mọt tiếng, tiếng cầm dựng lại, tiếng tiêu cũng ngừng.
Trong nhất thời toàn bộ Thần Tiên Cư là một mảng yên tĩnh, một lúc vẫn không có ai lên tiếng.
Thu Hồng Lệ cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, không ngờ một khúc động lòng người vừa rồi là do mình tấu ra.
Buông ống tiêu, thần sắc phức tạp nhìn nam tử ngồi trước bàn cầm.
Vốn nàng ta hôm nay là định mở cửa sau cho hắn thăng cấp, nào ngờ hắn lại mang tới cho mình kinh hỉ như vậy.
- Tổ công tử, khúc này có tên không?
Tổ An chậm rãi đứng lên:
- Khúc này tên là tiếu ngạo giang hồ, ta tặng cho cô nương, hy vọng cô nương buông bỏ khúc mắc, sau này cũng tiếu ngạo giang hồ giống như khúc này.
- Thật sự tặng cho ta à.
Thu Hồng Lệ vô cùng kinh hỉ, phải biết rằng ở trong thanh lâu, một bài nhạc hắn, đủ để đưa một thiếu nữ không có tiếng tăm gì lên vị trí hoa khôi.
Mặc dù nàng ta nổi danh ở Minh Nguyệt Thành, nhưng phóng mắt khắp thiên hạ, không biết có bao nhiêu hoa khôi cùng cấp bậc, nhưng một khi có bản nhạc này, nàng ta hoàn toàn có thể nổi tiếng thiên hạ.
- Đương nhiên là thật rồi,
Tổ An cười bảo, một thủ khúc mà thôi, sao nàng ta lại cảm động thành như vậy?
- Người này tán gái đúng là bỏ hết cả vốn liếng.
Trên lầu Bùi Miên Mạn hừ một tiếng, thầm nghĩ sau này trở về phải nói với Sơ Nhan, bảo nàng ta quản giáo lão công của mình, đừng cả ngày hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài.
Có điều không ngờ người này còn có bản sự này, lần sau bảo hắn cũng sáng tác một khúc cho ta thử xem.
Tạ Đạo Uẩn cũng lẩm bẩm:
- Cho thêm thời gian, Tổ An chắc chắn sẽ danh dương thiên hạ.
Tạ Tú kinh ngạc:
- Có khoa trương như vậy không?
Tạ Đạo Uẩn trợn mắt:
- Ngươi cũng coi như là hơi biết âm luật, chắc biết bài này của hắn là một loại tác phẩm có tính khai sáng như thế nào chứ.
Tạ Tú không nhịn được nói:
- Nhưng hiện giờ dù sao thiên hạ cũng là tu hành thực lực, tạo nghệ âm luật có tinh thâm tới mấy thì cũng chỉ là đường nhỏ mà thôi.
Tạ Đạo Uẩn hơi tức giận nói:
- Tên gia hỏa ngươi nói chuyện càng lúc càng giống cha, một đám trọc vật!
Nói xong thở phì phì quay đầu đi, hiện giờ trong sân thắng bại đã phân, Tạ Tú đã không thể được chọn, nàng ta tất nhiên cũng không có cơ hội nhìn thấy Thu Hồng Lệ.
Có điều đêm nay nghe thấy thần khúc như vậy, cũng không uổng chuyến này.
Vốn nàng ta vẫn có một số vấn đề muốn thỉnh giáo Tổ An, nhưng Thần Tiên Cư này rất mẫn cảm, thân phận của nàng ta không tiện xuất đầu lộ diện.
Đành phải chờ tương lai tìm thời gian nói chuyện với Tổ An.
Nhìn thấy tỷ tỷ rời khỏi, Tạ Tú do dự một chút, cũng đi theo, dẫu sao ở lại cũng không có ý nghĩa, nơi này lại ngư long hỗn tạp, vạn nhất tỷ tỷ lát nữa ra chuyện có gì, hắn chính là trăm lần chết cũng không chuộc hết tội.
Lúc này trong đại sảnh, Thu Hồng Lệ nói với mọi người:
- Thân thể tiểu nữ tử có chút mệt mỏi, cáo lui trước, xin các vị cứ tự tiện.
Nói xong xoay người chậm rãi rời đi, bất kể mọi người gào thét giữ lại thế nào, cuối cùng chỉ để lại một mùi thơm thoang thoảng trong không khí.
Tổ An sửng sốt, vừa rồi trò chuyện với nàng ta rất vui, sao lại nói trở mặt là trở mặt?
Cứ như vậy mà đi rồi?
Đến từ Sở Hồng Tài, điểm nộ khí +233!
Đến từ Sở Ngọc Thành, điểm nộ khí +233!
Đến từ Uông Nguyên Long, điểm nộ khí +233!
...
Nhìn thấy điểm nộ khí liên tiếp nhận được, Tổ An hoảng sợ, đây là tình huống gì thế:
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tất cả nam nhân đều đang dùng ánh mắt giết người nhìn hắn.
Sở Ngọc Thành đi tới:
- Chúc mừng Tổ huynh, chúc mừng Tổ huynh.
- Chúc mừng gì?
Tổ An ngây đơ.
- Ngươi là không biết thật hay giả vờ không biết, vừa rồi Thu cô nương xoay người rời đi, chứng minh nàng ta đã chọn xong người, từ tình huống vừa rồi cho thấy, trừ ngươi ra còn có thể là ai nữa.
Sở Hồng Tài ở bên cạnh sắc mặt đen như than, bộ dạng được tiện nghi còn khoe mẽ của người này, nhìn thế nào cũng khiến người ta khó chịu.
Đến từ Sở Hồng Tài, điểm nộ khí +345!
Hiện tại trong lòng hắn chỉ có hối hận, sao hôm nay lại dẫn theo tên này.
Có điều nghĩ lại một chút, hôm nay cho dù không dẫn hắn đến, biểu hiện lúc trước của mình cũng đã đắc tội với Thu cô nương, đến lúc đó khẳng định cũng tiện nghi cho người khác.
Ài, quả nhiên vẫn là Tam đệ nói rất hay, như bây giờ cũng coi như nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài.
Nhưng vì sao ta vẫn muốn khóc như vậy.
- Lựa chọn ta?
Tổ An sửng sốt, lập tức có phản ứng,
- Ha ha, đã sớm nói rồi mà, nam nhân ưu tú như ta, làm gì có nữ nhân nào có thể kháng cự được mị lực của ta chứ.
Sở Hồng Tài:
- ...
Sở Ngọc Thành:
- ...
Uông Nguyên Long:
- ...
Đúng lúc này một thị nữ thanh tú chạy tới nói:
- Tổ công tử, tiểu thư nhà ta cho mời.
- Được, tới ngay đây.
Tổ An chắp tay với mấy người cùng bàn,
- Không phải huynh đệ không giảng nghĩa khí, thật sự giai nhân cho mời, không từ chối được, thứ cho không thể bồi tiếp.
Sở Ngọc Thành nghẹn lời, vội vàng phất tay:
- Đã là Thu tiểu thư mời, ngươi mau đi đi.
Bên kia mặt Sở Hồng Tài sắp đen như than rồi.
Tổ An đi theo thị nữ đó được vài bước, bỗng nhiên chạy về nhỏ giọng hỏi:
- Hoa khôi bao nhiêu tiền một đêm? Ta không có kinh nghiệm, chém biết giá thị trường.
Mấy người cùng bàn đều vẻ mặt ngây đơ nhìn hắn:
- ???
Tổ An ngượng ngùng cười:
- Chủ yếu là lúc trước Hoa tỷ đó hứa chi phí của ta hôm nay ở Thần Tiên Cư đều hoàn toàn miễn phí, không biết có bao gồm hoa khôi này hay không? Hôm nay ta cũng không mang theo nhiều tiền.
- Cút!