Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 512 - Chương 512: Bị Thịt Phối Phế Vật

Chương 512: Bị Thịt Phối Phế Vật Chương 512: Bị Thịt Phối Phế Vật

Mấy người không nhịn được nữa, người này thật sự rất không biết xấu hổ.

Thu cô nương người ta là có thể dùng tiền để cân nhắc sao?

Nếu bỏ tiền ra có thể âu yếm, không biết bao nhiêu nam nhân ở Minh Nguyệt Thành đã tình nguyện táng gia bại sản rồi.

- Có phải không chơi nổi không.

Tổ An bĩu môi, có điều cũng ý thức được nhổ lông dê của người quen thì quả thật có chút ngài ngại.

Thế là hắn đi theo thị nữ lên cầu thang, đi được một nửa, bỗng nhiên xoay người lại vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, sau đó nói:

- Các ngươi có chuyện gì muốn nhờ ta không?

Trong nhã gian lúc này Bùi Miên Mạn đã ngồi xuống, đang nhàn nhã phẩm trà, nghe thấy thanh âm của hắn, trong ánh mắt hiện lên một chút nghi hoặc, người này lại đang làm cái quỷ gì thế:

Người khác trong đại sảnh lại ngây đơ, người bất mãn nói:

- Chúng ta có gì cần nhờ ngươi?

Ngươi sớm biến mất một chút là tốt nhất, nhìn thấy lại phiền lòng.

- Thật sự không có à?

Trên mặt Tổ An lộ ra một nụ cười đùa dai,

- Ví dụ như nhờ ta lát nữa... nhẹ nhàng một chút với nữ thần của các ngươi?

- Phập!

Bùi Miên Mạn đang uống trà không nhịn được nữa, phun ra hết trà vừa uống vào miệng.

Người này từ nhỏ đến lớn rốt cuộc trải qua những gì, không khỏi cũng quá đê tiện rồi.

Khi những người trong đại sảnh có phản ứng, lập tức sôi trào:

- Mẹ kiếp, đừng ngăn cản ta, ta phải chém chết hắn!

- Đao của ta đâu?

- Trên đời sao lại có người đê tiện như vậy?

- Thu cô nương, ngươi có hắn nói gì không, sao ngươi lại lựa chọn một kẻ đê tiện như vậy.

.. Đến từ Trần Huyền, điểm nộ khí +999!

Đến từ Giang Phàm, điểm nộ khí +999!

Đến từ Sở Hồng Tài, điểm nộ khí +999!

Đến từ...

Nhìn điểm nộ khí điên cuồng xuất hiện, Tổ An cười tới sắp điên rồi.

Quả nhiên, muốn thành người phi thường cần phải làm chuyện phi thường.

Về phần những tên gia hỏa muốn xông lên liều mạng, hắn sao lại ngốc đến mức một mực đứng tại chỗ cho bọn họ đánh chứ.

Chờ khi những người đó có phản ứng, hắn đã chạy mất dạng, đám người phẫn nộ thì bị nhân viên công tác của Thần Tiên Cư cản lại.

Hoa tỷ vừa chỉ huy thủ hạ ngăn lại mọi người đang tức giận, vừa quay đầu u oán nhìn bóng lưng hắn một cái, thầm nghĩ người này đúng là chuyên gây rắc rối, lưu lại một cục diện rối rắm như vậy để nàng ta tới thu thập.

Tổ An huýt sáo đi theo phía sau thị nữ đó, trong lòng tính toán sau này có phải nên chăm đến nơi trăng hoa này nhiều một chút không.

Đương nhiên, với tính tình vĩ ngạn chính trực của ta khẳng định không phải đến tầm hoa vấn liễu, chỉ có điều điểm nộ khí ở nơi này rất dễ kiếm!

Hắn tính toán đại khái một chút, lần này ở Thần Tiên Cư kiếm được nhiều hơn bất kỳ lần nào trước kia.

Nếu mỗi ngày đến vớt một mớ, bạch nhật phi thăng cũng không phải chỉ là giấc mơ.

Bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, hắn phát hiện mình đã rời khỏi Thần Tiên Cư, trước mắt là Minh Nguyệt Hà ánh sóng lấp lánh, lúc này sắc trời đã muộn, đèn hoa mới lên, hắt bóng xuống nước, giống như giữa sông có vô số vầng trăng.

- Cũng chỉ có sự phồn hoa của con phố thanh lâu này mới có thể tạo ra kỳ cảnh như vậy.

Tổ An cảm thán:

- Vị tỷ tỷ này, đây là chúng ta đang đi đâu vậy?

Nhìn hoàn cảnh chung quanh, không giống như là khuê phòng của Thu Hồng Lệ.

- Tiểu tỷ tỷ?

Thị nữ đó hoảng sợ, hiển nhiên chưa từng nghe qua xưng hô mới mẻ như vậy.

Có điều so với người khác nhìn loại nha hoàn như các nàng bằng nửa con mắt, tùy ý hô đến hét đi, này "Tiểu tỷ tỷ" này nghe cũng rất thoải mái.

Trên mặt nàng ta có chút một nụ cười:

- Tiểu thư đang chờ ngươi ở trên thuyền.

- Thuyền?

Tổ An ngẩn ra, sao lại chuyển thuyền rồi?

Chỉ thấy thị nữ đó xuống, mở một tấm cửa gỗ trên sàn, phía dưới lộ ra một cái thang, lờ mờ có thể nhìn thấy một con thuyền nhỏ đang đỗ ở gần đó.

- Công tử, mời.

Thị nữ đó mỉm cười làm thủ thế mời.

- Đúng là lắm trò thật.

Tổ An cười cười, thuận theo cây thang đi xuống.

Vừa lên thuyền, thuyền đó liền chậm rãi chèo tới giữa sông.

Tổ An nhíu mày, đây không phải là cạm bẫy chứ?

Có điều nghĩ tới nghĩ lui, mình dường như cũng không có gì hay mà mưu đồ.

Huống chi hiện giờ tu vi của hắn đề thăng, có thể nói là kẻ tài cao gan cũng lớn, rất nhanh liền thả lỏng xuống.

- Đáng tiếc tiểu tỷ tỷ đó không lên cùng, vừa rồi không ngờ lại quên hỏi tên nàng ta.

Tổ An có chút tiếc nuối.

- Công tử quả nhiên khác với người thường, không ngờ lại không sợ chút nào.

Lúc này trong khoang thuyền truyền đến một giọng nữ mềm mại đáng yêu, chính là giọng nói độc hữu của Thu Hồng Lệ.

- Ta sợ cái gì, sợ cô nương ăn ta à?

Tổ An cười nói.

- Công tử đúng là biết nói đùa, người ta còn sợ ngươi ăn ta ý.

Thu Hồng Lệ nói rất mượt mà êm tai, giống như mỗi một chữ đều có thể khơi dậy tiếng lòng của nam nhân.

- Mau vào đi, bên ngoài gió lớn lắm.

Lại nói trên ban công của Thần Tiên Cư, có thêm một thân ảnh sóng to mãnh liệt.

Nhìn thuyền nhỏ đi xa, Bùi Miên Mạn giậm giậm chân:

- Hay cho một hồ ly tinh giảo hoạt!

Đối phương chèo thuyền du ngoạn trên sông, muốn nghe lén cũng không thể.

- Thôi, hay là tới phòng nàng ta điều tra trước, hy vọng có thể có thu hoạch.

Bùi Miên Mạn hừ một tiếng, thân hình rất nhanh liền biến mất không thấy đâu.

Trên thuyền nhỏ, nghe thấy giai nhân mời, Tổ An đi tới vén rèm cửa.

Phát hiện tuy khoang thuyền nhỏ, lại bố trí cực kỳ ấm áp, một bàn nhỏ chạm hoa, bên trên có mấy món ăn tinh xảo, Thu Hồng Lệ thì ngồi cạnh bàn, cười tủm tim nhìn hắn.

Ánh mắt nàng ta giống như biết nói, luôn tỏa ra tình ý miên man.

Bình Luận (0)
Comment