Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 513 - Chương 513: Bị Thịt Phối Phế Vật (2)

Chương 513: Bị Thịt Phối Phế Vật (2) Chương 513: Bị Thịt Phối Phế Vật (2)

Nếu người không biết nhìn thấy, còn tưởng rằng là thê tử đang đợi trượng phu về nhà.

Bên cạnh treo một chiếc đèn lồng khéo léo tinh xảo, anh sáng màu vàng nhạt chiếu lên người nàng ta, giống như khiến da thịt cả người nàng ta đều được phủ lên một lớp mật.

- Công tử nhìn chằm chằm đèn lồng, chẳng lẽ là người ta không đẹp bằng đèn lồng à?

Ngữ khí của Thu Hồng Lệ lộ vẻ oán trách, nhưng trong thần sắc lại không hề có vẻ tức giận.

- Chỉ là chưa từng thấy đèn lồng vàng như vậy.

Tổ An vừa nói vừa ngồi xuống đối diện.

Vốn với tính tình của hắn, khẳng định là sẽ ngồi xuống bên cạnh Thu Hồng Lệ, cách nàng ta càng gần càng tốt.

Nhưng thuyền nhỏ này quá nhỏ, bày một cái bàn đã là cực hạn, bên cạnh căn bản không đủ chỗ cho người khác ngồi, chỉ có thể tưởng tượng mà ngồi.

- Nữ nhân này không phải là cố ý chứ, đề phòng ai vậy.

Tổ An hậm hực nghĩ.

- Nếu công tử không thích đèn lồng này, ta tắt nó là được.

Thu Hồng Lệ làm bộ muốn đứng dậy, lộ ra đường cong vòng eo mạn diệu vô hạn.

- Không cần, tuy đèn lồng này vàng, nhưng nhìn cũng ấm áp,

Tổ An ngăn cản,

- Huống chi đèn tắt, không thể nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của Thu cô nương, thật sự là quá đáng tiếc.

- Miệng công tử ngọt thật, chẳng trách vài ba câu đã lừa cho tiểu nha đầu của ta vui vẻ.

Thu Hồng Lệ cảm khái nói.

- Ngươi có Thiên Lí Nhãn Thuận Phong Nhĩ à?

Tổ An hoảng sợ, vừa rồi chuyện trên đường mình đùa giỡn thị nữ đó, nàng ta cách xa như vậy cũng biết?

Thu Hồng Lệ nhoẻn miệng cười, cũng không giải thích, chỉ chỉ hai cái ấm ở bên cạnh:

- Công tử là uống trà hay là uống rượu?

- Đương nhiên là uống rượu.

Tổ An không chút do dự nói.

- Ta cũng đoán vậy, có thể viết ra một khúc cao trào như Tiếu Ngạo Giang Hồ, tất nhiên là người hào sảng thích rượu.

Thu Hồng Lệ cầm bầu rượu lên, rót rượu cho hắn.

Bởi vì lo tay áo quá dài dính vào thức ăn trên bàn, nàng ta nhẹ nhàng vén tay áo lên, để lộ ra một cánh tay ngó sen còn nhẵn nhụi cả bạch ngọc.

Tổ An không thể không cảm thán, có một số người trời sinh đã được trời cao chiếu cố, mỗi một chỗ trên người đều giống như tác phẩm nghệ thuật.

- Ta cũng không phải vì nguyên nhân đó, đơn thuần là vì sau khi uống rượu có thể danh chính ngôn thuận mà loạn tính.

Nụ cười của Thu Hồng Lệ cứng lại, có điều rất nhanh liền khôi phục lại?

- Nếu là lúc trước, ta nhất định sẽ coi công tử là đăng đồ tử, nói không chừng có khả năng trực tiếp đuổi ra rồi.

- Vì sao hiện tại lại khác?

Tổ An tò mò hỏi.

- Bởi vì có thể viết ra một khúc như vậy, nhất định là người cao thượng bụng đầy tài hoa, những ngôn hành phóng đãng đó chắc chỉ là một loại cố ý ngụy trang mà thôi,

Thu Hồng Lệ cười cười giơ chén rượu lên,

- Đa tạ tình tặng khúc của công tử, tiểu nữ tử kính công tử một ly.

Cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng trong không khí, Tổ An không nhịn được mà cảm thán nói:

- Ai nói có tài hoa thì không thể là đăng đồ tử.

Trong đầu hắn hiện ra nụ cười đáng khinh của Kỷ Đăng Đồ, lập tức cảm thấy buồn nôn, vội vàng xua đuổi hình ảnh đó ra khỏi đầu:

- Huống chi khúc đó không phải là tác phẩm của ta, chỉ là thuật lại thành quả của người khác mà thôi.

Nghĩ đến có lẽ không thể quay về kiếp trước, trong lòng Tổ An cảm thấy mất mát, bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch.

Thu Hồng Lệ buông chén rượu, mép chén vẫn còn vương dấu môi son:

- Công tử quá khiêm nhượng rồi, Hồng Lệ ngu dốt, nhưng trên cơ bản đều nắm rõ các khúc cổ như lòng bàn tay, hôm nay vẫn là lần đầu tiên nghe thấy khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ này, không phải công tử sáng tác thì còn có thể là ai?

Tổ An muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn từ bỏ giải thích?

Thế giới này có chút không đúng, mỗi lần ta nói thật đều không ai tin, ngược lại nói láo thì ai nấy lại tin chắc không nghi ngờ.

Đúng là gặp quỷ!

- Ta có thể hỏi công tử một vấn đề không?

Đôi mắt như nước thu của Thu Hồng Lệ lẳng lặng nhìn hắn.

- Đừng có luôn miệng gọi công tử, nghe xa lạ lắm, sau này cứ gọi ta A Tổ là được rồi,

Tổ An đáp,

- Không biết cô nương muốn hỏi gì?

Lúc này Thu Hồng Lệ mới nói:

- Kỳ thật trước hôm nay, ta đã được nghe không ít lời đồn về công tử, cũng không phải là tốt như vậy.

- Phế vật à, không cần giữ mặt mũi cho ta,

Tổ An cười cười,

- Dù sao ta cũng quen rồi.

Sắc mặt Thu Hồng Lệ ửng đỏ, có chút tò mò nhìn hắn:

- Nhưng hôm nay vừa gặp mới biết công tử trên thực tế là một nam nhân vô cùng ưu tú, nhưng vì sao thường ngày lại luôn giả bộ làm một... như vậy?

Nàng ta thật sự không tìm thấy từ để miêu tả tác phong làm việc của hắn, vốn chữ "Tiện" này là rất chuẩn xác, nhưng lại quá bất nhã, nhưng làm sao có thể không biết xấu hổ mà giáp mặt nói ra.

- Ta không giả vờ, ta thường ngày chính là một người như vậy.

Tổ An thoải mái nói.

Thu Hồng Lệ lại không tin, u oán nói:

- Xem ra công tử vẫn không coi người ta là người nhà.

Tổ An oán thầm không thôi, hai ta là vợ chồng à, hay là người yêu, ngay cả giường cũng chưa lên mà ngươi lại không biết xấu hổ nói là người một nhà?

- Có phải công tử lo lắng phong mang rất lộ, dẫn tới người của Sở gia lo lắng không?

Thấy hắn không nói gì, Thu Hồng Lệ hỏi dò.

Tổ An sửng sốt:

- Người Sở gia lo lắng cái gì?

Thu Hồng Lệ khẽ cười nói:

- Minh Nguyệt Công hiện giờ có hai nam một nữ, nhi tử quá nhỏ vẫn ở kinh thành làm... Đọc sách, hai nữ nhi lại được công nhận là...

- Công nhận là ham chơi, không giúp được gì cho chuyện của gia tộc.

Bình Luận (0)
Comment