Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 514 - Chương 514: Cấp Lại

Chương 514: Cấp Lại Chương 514: Cấp Lại

Tổ An thầm bật cười, chỉ sợ ngươi muốn nói là bao cỏ được công nhận, chắc thường ngày nói quen rồi, thiếu chút nữa thì thốt ra.

Ngươi nói ra ta mới thấy, Tiểu Chiêu và mình rất xứng đôi, bao cỏ phối với phế vật, ha ha.

Trên mặt Thu Hồng Lệ cũng hiện lên một chút vẻ xấu hổ, tiếp tục nói:

- Hiện giờ Sở gia có hơn nửa sự vật là Sở đại tiểu thư lo liệu, Sở đại tiểu thư bộ dạng xinh đẹp, lại rất có bản lĩnh, vốn là nhân tuyển thích hợp nhất cho vị trí người thừa kế của Sở gia, đáng tiếc nàng ta lại là nữ tử.

- Như vậy tình huống vị hôn phu của nàng ta sẽ rất khó xử, nếu năng lực quá mạnh, hai vợ chồng cùng nhau rất dễ dọn sạch Sở phủ, đến làm tu hú sẵn tổ.

- Cho nên lúc trước Sở đại tiểu thư mới cố ý chọn... chọn người không hề có bối cảnh như ngươi, ngoài mặt thì là một người chẳng có gì nổi trội làm vị hôn phu, vốn ta cho rằng đã đoán trúng tâm tư của Sở tiểu thư, nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy công tử, ta bỗng nhiên cảm thấy nghi hoặc.

- Rốt cuộc là ngươi cố ý lừa gạt Sở tiểu thư đâu, hay là Sở tiểu thư từ đầu tới cuối đều biết tình huống của ngươi mới chọn ngươi làm chồng.

Tay Tổ An nhẹ nhàng xoay chén rượu, tùy ý dựa vào vách bên cạnh, tựa cười mà như không phải cười nói:

- Những cái này không giống như vấn đề mà một hoa khôi nên quan tâm, ngươi rốt cuộc là ai?

- Ta là Thu Hồng Lệ của Thần Tiên Cư, công tử nhanh như vậy đã quên rồi à?

Thu Hồng Lệ nhìn hắn một cái với vẻ oán trách.

- Một hoa khôi lại quan tâm tới gia sự của Minh Nguyệt Công, còn phân tích vô cùng rõ ràng chỗ yếu hại trong đó, thật sự không giống nữ tử thanh lâu.

Tổ An cười lạnh nói.

Thu Hồng Lệ thở dài:

- Vừa rồi không phải công tử ở trong lâu còn khoe khoang với những nam nhân đó là sẽ nhẹ nhàng với ta ư?

Tổ An:

- ...

Dù là da mặt của hắn đủ dày, nghe thấy nàng ta nói như vậy cũng vô cùng xấu hổ.

- Vừa rồi chỉ là cố ý chọc giận những người đó, đùa với bọn họ mà thôi.

Tổ An không thể nghiêm mặt được nữa, ngượng ngùng giải thích.

- Tuy là như vậy, nhưng đêm nay ta hẹn gặp riêng ngươi, ngươi lại nói như vậy, ở trong mắt mọi người, ta đã bị ngươi phá thân thể rồi, không thể làm Thanh Quan Nhân giống như trước nữa.

Thu Hồng Lệ càng nói càng thương tâm, nước mắt giống như trân châu đứt dây, không ngừng từ trên mặt rơi xuống.

Tổ An than thầm lợi hại, biết rõ nàng ta là giả vờ, nhưng vẫn không kìm lòng được mà cảm thấy thương xót.

Thu Hồng Lệ vừa nức nở vừa nói:

- Tuy Hồng Lệ hôm nay... Hôm nay lựa chọn ngươi, nhưng ta không phải nữ tử tùy tiện. Tất nhiên muốn hỏi thăm tình huống trong nhà ngươi, phu nhân có ghen hay không, nhà vợ có thể dung nạp ta hay không.

- Cho nên mới muốn chứng thực với công tử, để tiện đưa ra quyết định cuối cùng, nào ngờ lại bị công tử hiểu lầm như vậy.

- Mấy năm nay ở chốn phong nguyệt, cũng từng nghe bài học máu và nước mắt của tiền bối, không phải gặp kẻ phụ lòng thì chính là trong nhà có vợ dữ, dẫn tới lầm lỡ hạnh phúc cả đời.

- Hồng Lệ không muốn giẫm vào vết xe đổ của bọn họ.

Biểu hiện của nàng ta chân ý chân ý thiết, hoàn toàn giống một thiếu nữ lo được lo mất trong tình cảm, cho dù là tâm cứng như sắt thép cũng bị nước mắt của nàng ta hòa tan.

Chỉ tiếc Tổ An không phải người bình thường, điểm quan tâm của hắn trước nay rất kỳ quái:

- Nghe ý của cô nương, là định phó thác cả đời cho ta à?

- Nếu công tử không chê thân bồ liễu của Hồng Lệ, nhà Sở tiểu thư lại không ngại, ta... Ta tất nhiên nguyện ý.

Thu Hồng Lệ nói xong thẹn thùng cúi đầu, một tia đỏ ửng từ cổ dần dần lan ra.

Nhìn mỹ nhân vô cùng kiều diễm trước mắt, Tổ An cảm thán nói:

- Ngươi gọi đây là thân bồ liễu, vậy trên đời này sợ rằng đều là người xấu xí.

Lúc này Thu Hồng Lệ mới nín khóc mỉm cười:

- Công tử nói đùa rồi, sau này những lời như vậy ngàn vạn lần đừng nhắc tới ở trước mặt Sở tiểu thư, Hồng Lệ không muốn còn chưa vào cửa đã bị chính phòng ghen ghét.

Nàng ta hoàn toàn là nhập vai vào nhân vật, giống như một tiểu thiếp sắp vào cửa.

- Yên tâm đi, Sơ Nhan chính miệng nói với ta là không ngại ta tìm nữ nhân khác,

Tổ An lại thanh minh:

- Ngươi cũng không cần lo lắng nàng ta không dung được ngươi, ở nhà chúng ta ta bảo nàng ta đi hướng đông nàng ta không dám đi hướng tây.

Thu Hồng Lệ thầm bĩu môi, nghĩ ai mà tin chứ.

- Chỉ có điều vẫn có một chỗ khó xử.

Tổ An lộ ra vẻ mặt rối rắm.

- Gì thế?

Thu Hồng Lệ hiếu kỳ nói, chẳng lẽ là phu phụ Sở thị sao.

- Không sai, nếu ta là Minh Nguyệt Công, cũng không thể đồng ý để con rể đã ở rể còn nạp thiếp, như vậy mặt mũi của Sở gia biết để vào đâu.

Tổ An quan sát nàng ta từ trên xuống dưới, ánh mắt trực tiếp đó khiến tim Thu Hồng Lệ không khỏi đập nhanh hơn mấy phần.

- Công tử đang nhìn gì thế?

- Ngươi thật sự rất được, dung mạo này dáng người này, nói khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ.

Khóe miệng Thu Hồng Lệ hơi nhếch lên, người này cuối cùng cũng ý thức được mị lực của ta rồi à:

- Công tử thích là tốt rồi, ngươi vẫn chưa nói rốt cuộc là chỗ nào khó xử.

- Đây là khó xử,

Tổ An nói,

- Ngươi rất đẹp, lại là hoa khôi nổi danh nhất của Minh Nguyệt Thành, sao Thần Tiên Cư có thể để ngươi đi?

Thu Hồng Lệ thở phào nhẹ nhõm:

- Công tử cứ yên tâm, ta và Thần Tiên Cư không phải ký khế ước bán mình, lúc trước cũng ước định hảo tụ hảo tán, chỉ cần trả một khoản phí dụng chuộc thân, bọn họ sẽ không làm khó ta.

Bình Luận (0)
Comment