- Nhưng hồng bài giống như ngươi, phí chuộc thân nhất định rất đắt, ngươi cũng biết, ta chỉ là người ở rể, trong tay không có tiền.
Tổ An nhăn nhó nói ra chỗ khó xử lớn nhất của mình.
Thu Hồng Lệ:
- ...
Lão nương tin ngươi mới lạ!
Toàn bộ Minh Nguyệt Thành ai chẳng biết ngươi ngươi thắng ngân câu đổ phường 750 vạn lượng, về sau trên đại hội gia tộc lại thắng một đổ phường khác mấy chục vạn lượng, ngươi mà không có tiền à?
Đến từ Thu Hồng Lệ, điểm nộ khí +256!
Có điều nàng ta không thể hiện ra, vẻ mặt xấu hổ nói:
- Công tử không cần lo lắng, mấy năm nay cũng cũng tích góp được chút tiền riêng, đủ để chuộc thân rồi.
- Vậy thì quá tốt!
Tổ An bật cười ha ha, trong lòng lại thầm nhíu mày.
Nữ nhân này không ngờ lại tình nguyện lỗ vốn cũng gả cho hắn!
Tuy bộ dạng của ta ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng, tài đại khí thô... Được công nhận là sát thủ của thiếu nữ thiếu phụ, nhưng Thu Hồng Lệ là nhân vật gì?
Hoa khôi nổi nhất trong phạm vi ngàn dặm, nàng ta ngoắc tay một cái có thể khiến vô số nam nhân vì nàng ta mà vượt lửa quá sông, sao lại chủ động lỗ vốn vì một nam nhân?
Nói ra ai tin chứ?
Ơ, có phải là bởi vì mị lực của ta đã bất tri bất giác vượt qua đánh giá của bản thân ta không?
Trong lòng hắn hiện ra đủ loại ý tưởng, Thu Hồng Lệ cũng vậy.
Nam nhân trước mắt này cũng không thể đối đãi như những tên gia hỏa ngoài mặt thì khôn khéo trên thực tế lại ngu như lợn đó.
Bởi vì có bài học vừa rồi, nàng ta cũng ý thức được mình có chút nóng vội, không dám tiếp tục trực tiếp hỏi hắn chuyện Sở gia nữa.
Mà là chuyển đề tài về phong hoa tuyết nguyệt:
- Trước tiên không nói những tục sự này, Hồng Lệ luôn tò mò, lúc trước công tử là làm thế nào mà sáng tạc ra khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ đó?
- Ồ, khi nằm mơ hình như nghe thấy có người đánh đàn bên tai ta, sau đó thì biết thôi.
Tổ An thuận miệng đáp, không phải hắn muốn làm quân tử, mà là không dám thật sự thừa nhận khúc này là hắn sáng tác.
Bởi vì hắn chỉ nhớ được có mấy bài, vạn nhất có người về sau lại tìm hắn đòi sáng tác nhạc thì sao?
Cho nên loại hư danh này không cần cũng được, để tránh được nâng lên quá cao, tương lai ngã càng đau.
Thu Hồng Lệ không nhịn được cảm thán nói:
- Trước kia ở trong sách đọc được có một số người là tài hoa thiên bẩm, trong lòng ta còn không quá tin, cho tới khi nhìn thấy công tử, mới biết trên đời không ngờ thật sự có người như vậy.
Tổ An:
- ...
Đừng tâng bốc ta nữa, ta thật sự rất muốn khiêm tốn.
- Đúng rồi, khúc trước ngươi đàn hiển nhiên là dốc vào chân tình thực cảm, nam tử đó rốt cuộc là ai?
Tổ An cũng không chịu nổi cứ mãi được tâng bốc, vội vàng nói sang chuyện khác.
- Công tử cứ yên tâm, đó chỉ là sáng tác nghệ thuật mà thôi, lúc trước Hồng Lệ chưa từng có ý trung nhân, công tử... Là người đầu tiên...
Khi Thu Hồng Lệ nói trong ánh mắt hiện ra vẻ thẹn thùng, quả thật là khiến vô số nam nhân điên cuồng.
Tổ An cười cười, lời nói của nữ tử thanh lâu nghe một chút là được rồi, nếu tưởng là thật thì cuối cùng người bị thương sẽ chính là mình, về sau còn bị bọn họ ở sau lưng cười nhạo.
- Cố sự đó có phải miêu tả cố sự ngày xưa của lệnh tôn lệnh đường không?
Một tiếng vang khẽ, chén rượu trong tay Thu Hồng Lệ không cẩn thận rơi xuống bàn, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
Một lúc sau nàng ta mới thở dài một hơi:
- Hiện tại cho dù ta nói không phải, chỉ sợ công tử cũng không tin.
- Hai người bọn họ lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lệnh đường thật sự đã qua đời rồi sao?
Tổ An tò mò hỏi, lúc trước từ chỗ Lãnh Sương Nguyệt đã loáng thoáng nghe được một chút, nhưng nàng ta cũng không rõ nội tình cho lắm.
Thu Hồng Lệ hít sâu một hơi, sửa lại vẻ nói cười tự nhiên lúc trước, thanh âm lạnh lùng chưa từng có:
- Ta không muốn đàm luận chuyện của bọn họ.
Vừa dứt lời, trong lòng nàng ta liền có chút hối hận, lần này sợ rằng là đã đắc tội với hắn rồi.
Hôm nay vất vả lắm mới thiết kế dẫn được hắn vào bẫy, thất bại trong gang tấc như vậy thật sự quá đáng tiếc.
Đều do ta vẫn chưa thể quên được chuyện năm đó.
Ai ngờ Tổ An lại bật cười:
- Cô nương có biết không, bộ dạng hiện giờ của ngươi chân thật đáng yêu hơn lúc trước rất nhiều.
Thần sắc Thu Hồng Lệ trở nên phức tạp:
- Công tử quả thật là không giống người trong lời đồn chút nào.
Tổ An vươn tay:
- Làm quen lại một chút, ta tên là Tổ An, ngươi có thể gọi ta là A Tổ.
Thu Hồng Lệ ngẩn ra, tuy không biết đây là lễ tiết gì, nhưng vẫn theo bản năng vươn tay ra, hai người nhẹ nhàng bắt tay nhau:
- Ta tên là Thu Hồng Lệ, ngươi có thể gọi ta là Hồng Lệ.
Nàng ta cũng có chút kinh ngạc vì sao mình lại chủ động có tiếp xúc thân thể với một nam nhân, có lẽ là vì ánh mắt trong suốt vừa rồi của hắn, hoặc có lẽ là sự cảm động trong nháy mắt vừa rồi.
Hai người đang đắm chìm trong yên tĩnh, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Thu Hồng Lệ nhíu mày, gõ vách thuyền hỏi thuyền phu bên ngoài:
- Xảy ra chuyện gì thế?
- Tiểu thư, có thủy phỉ!
Bùm một tiếng, hiển nhiên đã rơi xuống nước.
Ngay sau đó thuyền nhỏ lắc lư, dường như có mấy người nhảy lên trên thuyền.
- Thuyền này thơm quá, bên trong nói không chừng có mỹ nhân.
- Nếu có nữ nhân thì ai chơi trước?
- Cùng chơi!
Mấy thanh âm dâm tà đáng khinh vang lên.
Tổ An sửng sốt, ta ra ngoài chơi gái cũng gặp phải chuyện bắt cóc cướp giết, con mẹ nó đây là vận khí gì thế?
Có điều hắn cũng không lo lắng lắm, trải qua chuyến đi bí cảnh, tu vi của hắn tăng vọt, chỉ cần không đụng phải một số cường giả nghịch thiên, đối phó người bình thường thì không có vấn đề gì lớn.