Khi đang muốn an ủi Thu Hồng Lệ, một làn gió thơm thổi tới, đối phương đã tới bên cạnh hắn.
- Công tử đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Thu Hồng Lệ bảo vệ hắn ở phía sau, trên mặt đã không còn vẻ mềm mại đáng yêu lúc trước, mà có thêm một chút kiên nghị.
Tổ An:
- ???
Kịch bản của hai chúng ta có phải là đảo ngược không?
Trong lúc đang hoảng hốt, rèm cửa đã bị kéo xuống một cách thô bạo, mấy hán tử che mặt xông vào.
Nhìn thấy thân ảnh mạn diệu của Thu Hồng Lệ, những người đó không khỏi huýt sáo, trong mắt lộ vẻ mê luyến.
Thu Hồng Lệ trầm giọng nói:
- Các ngươi là ai, dám đến Minh Nguyệt Thành làm ẩu. Thần Tiên Cư không phải là các ngươi đắc tội được đâu, mau mau biến đi, ta có thể coi như hôm nay chưa xảy ra chuyện gì.
Tổ An không khỏi có chút bội phục, đối mặt với cục diện như vậy nàng ta vẫn trấn định tự nhiên, phần khí độ này khiến nàng ta rõ ràng khác với nữ tử xinh đẹp bình thường.
Nghe thấy lời nói của nàng, mấy đại hãn che mặt đó đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo thì cười tới ngửa tới ngửa lui:
- Thần Tiên Cư? Chúng ta sợ quá.
- Ở trước mặt Hắc Phong Trại chúng ta, Thần Tiên Cư tính là cái rắm.
- Chính là tới cướp Thần Tiên Cư các ngươi đó!
...
- Hắc Phong Trại!
Thu Hồng Lệ hơi biến sắc, hiển nhiên nàng ta đã từng nghe qua đại danh của Hắc Phong Trại, đại đương gia Trần Huyền dẫn theo đám cướp càn quét núi rừng, cướp bóc thương đội qua lại, Minh Nguyệt Công và Thành chủ đại nhân mấy lần phái cao thủ cùng với quân đội đi tiễu phỉ, đều vô công mà vè, mấy lần thậm chí còn tổn thất thảm trọng.
- Các ngươi là Hắc Phong Trại?
Tổ An có chút bất ngờ, lúc trước hắn đã gặp Trần Huyền, cũng có chút ấn tượng với thủ hạ của hắn.
Tuy những người này che mặt, nhưng rõ ràng không phải những người lúc trước Trần Huyền dẫn tới Thần Tiên Cư, chẳng lẽ là mai phục bên ngoài.
- Sao, sợ rồi à?
Người cầm đầu khà khà khà khà,
- Dâng ra nữ nhân của ngươi, nếu mấy chúng ta chơi cao hứng, nói không chừng còn có thể thả cho ngươi một con đường sống.
- Công tử đi mau, ta cản phía sau!
Thu Hồng Lệ vội vàng đẩy hắn ra ngoài.
Tổ An nghẹn lời rồi, thầm nghĩ giữa sông thế này ta biết đi đâu, có điều hắn vẫn gật đầu nói:
- Được , ngươi cẩn thận nhé.
Nói xong xoay người đi ra ngoài.
Thu Hồng Lệ:
- ...
Nàng ta vốn tưởng rằng đối phương sẽ đùn đẩy một phen, mình lại liều mạng bảo hộ hắn rời khỏi, nào ngờ lại chạy ngay không chút do dự?
Mấy người đối diện cũng đều cười nói:
- Mỹ nhân, nam nhân ngươi chọn không khỏi cũng quá uất ức rồi, hay là đi theo mấy chúng ta đi, đảm bảo ngươi được ăn thơm uống ngon.
Phía sau truyền đến những thanh âm này, Tổ An mắt điếc tai ngơ, đi tới đầu thuyền, phóng mắt nhìn quanh, trừ một chiếc thuyền nhỏ đỗ bên cạnh ra thì không có tặc nhân khác, xa xa thuyền hoa của nhà khác vẫn còn nhàn nhã lướt trên sông, khắp nơi đều nằm trong tiếng ồn ã của chốn phồn hoa.
Hắn như hiểu ra gì đó, lại quay về khoang thuyền.
Nhìn thấy hắn trở về, Thu Hồng Lệ quýnh lên:
- Tổ công tử, sao ngươi lại quay lại?
Tổ An chưa trả lời, mắt kiếp phỉ dẫn đầu sáng rực lên:
- Họ Tổ, chính là cô gia Tổ An của Sở gia?
- Sao, hiện tại ta đã nổi danh như vậy rồi cơ à?
Tổ An kinh ngạc, trong giọng nói thậm chí còn có chút đắc chí.
Thu Hồng Lệ ở bên cạnh có chút u oán nhìn hắn một cái, sao ngươi lại tùy tiện thừa nhận như vậy.
Thổ phỉ đó không nhịn được hỏi:
- Nghe nói ngươi thắng 750 vạn lượng của Ngân Câu Đổ Phường, lại ở đổ phường khác thắng gần 100 vạn lượng?
Tổ An gật đầu:
- Biết sao được, con người ta vận khí trước nay luôn tốt như vậy, thắng chút tiền trinh, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.
Thu Hồng Lệ lấy tay ôm trán, hiển nhiên đã từ bỏ ý định trị liệu cho hắn.
Thổ phỉ đó cười ha ha:
- Hiện tại xem ra vận khí của ta rất tốt, hôm nay không chỉ có được một đại mỹ nhân, còn có được một kim chủ, giao tiền ra đây, có lẽ ta sẽ cân nhắc thả cho ngươi một ngựa.
Tổ An xòe tay:
- Nhưng hôm nay ta ra ngoài trên người không mang theo tiền, hay là ngươi tới phủ Minh Nguyệt Công tìm lão bà của ta mà lấy?
Thổ phỉ đó cười lạnh nói:
- Bớt lấy Minh Nguyệt Công ra dọa ta thôi, Hắc Phong Trại chúng ta đã bao giờ sợ họ Sở chưa?
Tổ An tò mò nhìn hắn:
- Ngữ khí của các hạ cuồng vọng như vậy, không biết ở Hắc Phong Trại đảm nhiệm chức gì?
- Ta đương nhiên là đại đương gia Trần Huyền, thế nào, sợ rồi à.
Thổ phỉ đó hừ một tiếng,
- Ngoan ngoãn thì viết thư về bảo Sở gia giao ra tiền chuộc, nếu không ta sẽ cắt chân tay ngươi đưa về.
- Ngươi là Trần Huyền?
Tổ An không nhịn được mỉm cười.
Thu Hồng Lệ ở bên cạnh kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói:
- Công tử, ở thời điểm này hay là đừng chọc giận đối phương thì tốt hơn.
Tổ An từ chối cho ý kiến, tất cả trước mắt nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị, nếu không phải lúc trước thông qua hệ thống điểm nộ khí biết bộ dạng của Trần Huyền chân chính, có lẽ đã thật sự bị người này lừa rồi.
Hiện giờ một màn này không phải là một hồi tiên nhân nhảy chứ.
Kiếp trước thường xuyên đọc tin tức trên mạng, một số tiểu tỷ tỷ hứng trí bừng bừng tới đất khách hẹn hò, kết quả có mấy đại hán chạy tới thừa cơ dọa dẫm vơ vét tài sản.
Chuyện phát sinh hiện tại nhìn cũng có chút quen mắt.
- Sao, không giống à?
Ánh mắt hắn khiến người đó giống như cảm thấy bị mạo phạm.
Đến từ Cổ Nguyệt Nhất, điểm nộ khí +233! - Cổ Nguyệt Nhất?
Nhìn thấy cái tên trong hệ thống, Tổ An sửng sốt, nghĩ kỹ lại một chút, trước kia chưa từng nghe qua