Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 517 - Chương 517: Lý Quỷ Gặp Phải Lí Quỳ (2)

Chương 517: Lý Quỷ Gặp Phải Lí Quỳ (2) Chương 517: Lý Quỷ Gặp Phải Lí Quỳ (2)

- Giống, đương nhiên giống.

Trong giọng nói của Tổ An có thêm vài phần châm chọc, có điều không vạch trần đối phương, hắn muốn xem đám gia hỏa này rốt cuộc muốn làm gì.

Tuy che mặt, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra tuổi tác của Cổ Nguyệt Nhất không lớn, chỉ thấy hắn nhíu mày, hiển nhiên phản ứng của đối phương có chút không thích hợp:

- Đừng nhiều lời, mau viết giấy đi, ta sẽ thông tri cho người Sở gia mang tiền chuộc.

Tổ An lắc đầu:

- Ta cảm thấy ngươi làm như vậy là không sáng suốt.

Cổ Nguyệt Nhất nhướng mày:

- Ngươi đang dạy ta làm việc à?

Tổ An cười cười:

- Ta chỉ là giúp ngươi phân tích một chút chuyện này thôi, ngươi xem cho dù ta viết thư cầu cứu, phái người đưa đến Sở gia, Sở gia đường đường là phủ công tước, nếu ngoan ngoãn lấy tiền cho các ngươi, thể diện của Sở gia biết để vào đâu?

- Huống chi người của cả Minh Nguyệt Thành đều biết, cô gia ta đây ở Sở gia không được yêu thích gì, nói không chừng bọn họ vừa hay biết thời biết thế, cho các ngươi giết con tin để mượn đao giết người, còn có thể thuận tiện nuốt mấy trăm vạn lượng bạc đó của ta.

- Như vậy mọi người đều không trách Sở gia tuyệt tình, sẽ chỉ chỉ trích các ngươi tâm ngoan thủ lạt.

Mấy người đó bị nói cho ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng Cổ Nguyệt Nhất ngỡ ngàng nói:

- Vậy phải làm sao bây giờ?

- Như vậy đi, ngươi theo ta về Sở gia, ta lấy ngân phiếu cho các ngươi.

Tổ An nói.

Cổ Nguyệt Nhất cười lạnh nói:

- Ngươi tưởng ta ngốc à, cùng về Sở gia với ngươi, đến lúc đó ngươi không ra thì làm sao?

Tổ An chỉ chỉ Thu Hồng Lệ ở bên cạnh:

- Không phải còn có nàng ta ở đây à, có con tin này, ta khẳng định sẽ phải về chuộc người, cho nên các ngươi cũng đừng thương tổn tới nàng ta, nếu không ta sẽ không trả tiền đâu.

Thấy mọi người có chút do dự, hắn nói tiếp:

- Tuy Thu cô nương xinh đẹp, nhưng chỉ có một người các ngươi cũng không đủ chia, chỗ ta có mấy trăm vạn lượng ngân phiếu, đủ cho các ngươi mỗi ngày đổi một tân nương, chẳng phải là tốt hơn à?

Cổ Nguyệt Nhất có chút không quyết định được chủ ý, theo bản năng nhìn Thu Hồng Lệ một cái, Thu Hồng Lệ lặng lẽ gật đầu.

Lúc này hắn mới nói:

- Được, ngươi đừng giở trò, nếu không chúng ta không chỉ hiếp nữ nhân này, còn có thể tìm các loại cơ hội giết ngươi.

Tổ An nhìn thấy rõ bọn họ vừa trao đổi ánh mắt:

- Yên tâm, con người ta sợ chết hơn bất kỳ ai.

Trong lòng lại đang nghĩ, Thu Hồng Lệ rốt cuộc là vì gì, chẳng lẽ cũng ngấp nghé mấy trăm vạn lượng bạc đó của ta?

Nhưng thân ở chỗ tin tức lưu thông như Thần Tiên Cư, nàng ta không thể không biết những bạc đó đều là giấy nợ, có thể lấy được hay không cũng là vấn đề, nàng ta cầm thì có thể làm gì?

- Được, vậy chúng ta tới Sở phủ!

Cổ Nguyệt Nhất phất phất tay, ý bảo thủ hạ chèo thuyền tới Sở gia.

- Hai ngươi đừng giở trò.

Làm xong tất cả, Cổ Nguyệt Nhất dẫn theo thủ hạ đi tới phía sau hai người, hai thanh đao chói lọi cách không kề lên trên cổ hai người.

Thu Hồng Lệ áy náy nói:

- Xin lỗi, làm hại ngươi phải tổn thất nhiều tiền như vậy.

- Con người ta yêu giang sơn nhưng yêu nữ nhân hơn, tiền không còn có thể kiếm lại, nhưng ngươi không còn chính là mất luôn.

Tổ An ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng lại đang cười lạnh, chờ tới lúc trở về Sở gia, ta lười chẳng muốn ra cứu ngươi, dù sao các ngươi hơn phân nửa đều là cùng một nhóm.

Đến lúc đó lại bảo Nhạc Sơn dẫn một đội nhân mã bắt những người này lại rồi thẩm vấn, xem bọn họ rốt cuộc là có chủ ý gì.

Ừ, đến lúc đó Thu Hồng Lệ này sẽ do ta mang về trong phòng mình thẩm vấn riêng.

Sở dĩ hiện tại Tổ An không phát tác, chủ yếu là tu vi của Cổ Nguyệt Nhất này không thấp, dao động nguyên khí trên người tựa hồ là Ngũ phẩm, đương nhiên nếu chỉ có một mình hắn thì cũng không đáng để mình bận tâm.

Nhưng bên cạnh còn có Thu Hồng Lệ, nữ nhân này ngoài mặt là ôn nhu yếu đuối, nhưng sau một phen tiếp xúc, căn bản không thể biết sự nông sâu của nàng ta.

Xuất hiện nguyên nhân như vậy, hoặc là tu vi của nàng ta hơn xa mình mấy cấp bậc, hoặc là trên người có pháp khí che giấu khí tức.

Bất kể là loại nào, hắn cũng không dám lơ là, dẫu sao đây không phải chơi trò chơi, chết rồi còn có cơ hội chơi lại.

Huống chi còn có Hoàng hậu tỷ tỷ đâu, nếu liên lụy nàng ta cùng chết, thật sự rất áy náy.

Thu Hồng Lệ lại không biết suy nghĩ của hắn, nghe thấy hắn mặt không đổi sắc bỏ ra mấy trăm vạn lượng tới cứu mình, thần sắc lập tức có chút phức tạp.

Hai người đều có tâm tư riêng, trong khoang thuyền lập tức lâm vào một loại yên tĩnh quỷ dị.

Thuyền nhỏ cứ như vậy đi được một đoạn, bỗng nhiên cả thuyền lay động kịch liệt, giống như đụng phải gì đó.

Sau đó bên ngoài vang lên một trận thanh âm kiêu ngạo:

- Ha ha ha, cuối cùng cũng tìm thấy hoa thuyền của Thu cô nương rồi!

Cổ Nguyệt Nhất bỗng nhiên đứng dậy:

- Bên ngoài là tình huống gì?

Nhưng đáp lại hắn là mấy tiếng hét thảm nặng nề.

Hắn biến sắc, vội vàng cầm đao chạy ra ngoài, kết quả vừa đi ra không lâu, bỗng nhiên giống như một viên đạn pháo chật vật rút lui về.

Toàn bộ khoang thuyền đều bị khí kình cường đại chấn cho tan tành, lúc này mọi người mới thấy rõ tình huống bên ngoài.

Chỉ thấy mấy chiếc thuyền nhỏ bao vây thuyền của bọn họ ở giữa, trong đó một nam tử tóc đỏ vẻ mặt cuồng ngạo đứng ở đầu thuyền, từ trên cao nhìn xuống Thu Hồng Lệ, ánh mắt giống như đang nhìn chiến lợi phẩm của mình.

Rất nhanh ánh mắt lại rơi xuống trên người Tổ An, khóe miệng hiện ra một nụ cười tàn nhẫn.

- Các ngươi là ai, dám phá hoại việc của Hắc Phong Trại chúng ta!

Bình Luận (0)
Comment