Cổ Nguyệt Nhất chật vật từ dưới đất đứng dậy, lau vết máu bên miệng.
Giao thủ trong nháy mắt vừa rồi, hắn đã minh bạch tu vi của đối phương cao hơn mình rất nhiều, cho nên chỉ có thể lôi da hổ Hắc Phong Trại này ra, xem có thể hù dọa đối phương hay không
- Hắc Phong Trại?
Hai mắt Nam tử tóc đỏ trợn trừng, sau đó nhìn về phía huynh đệ bên cạnh mình, bật cười ha ha,
- Ta con mẹ nó không nghe lầm chứ, vừa rồi hắn nói là Hắc Phong Trại?
Một đám người ầm ầm cười to, trong ánh mắt lộ vẻ châm chọc và thương hại.
Cổ Nguyệt Nhất thầm kêu hỏng bét rồi, nhưng hắn lại không biết xảy ra vấn đề ở đâu.
Tổ An thầm lắc đầu, tiên nhân nhảy mà làm tới nước này đúng là ngu thật.
Nam tử tóc đỏ tất nhiên chính là Trần Huyền đã gặp trong Thần Tiên Cư lúc trước.
Hắn theo bản năng nhìn nhìn Thu Hồng Lệ bên cạnh, chỉ thấy tuy nàng ta biểu hiện ra vẻ hoảng sợ, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh.
Đúng lúc này, Trần Huyền bỗng nhiên quay đầu, lạnh lùng nói:
- Ta đang nói gần đây vì sao thanh danh của Hắc Phong Trại chúng ta càng lúc càng không được, thì ra là bị đám gia hỏa các ngươi giả mạo làm bại hoại thanh danh của chúng ta.
Cổ Nguyệt Nhất biến sắc:
- Ngươi... Ngươi là...
Nam tử tóc đỏ ngạo nghễ nói:
- Cho ngươi được chết một cách minh bạch, lão tử chính là Hắc Phong Trại Trần Huyền!
Cổ Nguyệt Nhất nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng nhìn Thu Hồng Lệ ở bên cạnh.
Thu Hồng Lệ cũng nhíu mày, hiển nhiên không ngờ Trần Huyền lại lớn mật như vậy, dám ngang nhiên vào thành, lúc trước còn lộ diện trước công chúng.
- Sư huynh, ngươi mau rời khỏi đi.
Nàng ta lặng lẽ nguyên khí truyền âm.
- Hả, vậy còn ngươi?
Cổ Nguyệt Nhất có chút do dự, chủ yếu là sư muội này quá đẹp, bỏ nàng ta lại nơi này, hoàn toàn là đưa dê vào miệng cọp, như vậy hắn cả đời sợ rằng cũng sẽ ảo não.
- Ta tự có biện pháp.
Thu Hồng Lệ cấp tốc trả lời, đồng thời thầm thúc giục.
- Vậy được rồi!
Cổ Nguyệt Nhất cắn chặt răng, dẫu sao tính mạng của mình mới là quan trọng nhất, huống chi sư muội này quá thần bí, thường ngày luôn khiến người ta nhìn không hiểu, nói không chừng nàng ta có thủ đoạn giữ mạng gì thì sao.
Trong lòng đã quyết định chủ ý, hắn trực tiếp nhảy đến bên cạnh hai người Tổ An, kề đao lên người họ:
- Đừng tới đây, nếu không ta một đao giết chết bọn họ!
Tổ An mỉm cười:
- Đại ca, vừa rồi không phải ngươi nói ngươi cũng tên là Trần Huyền ư, là trùng tên à!
- Ngươi câm miệng!
Cổ Nguyệt Nhất vừa thẹn vừa giận.
Đến từ Cổ Nguyệt Nhất, điểm nộ khí +345!
Hắn không ngờ Trần Huyền này lại lợi hại như vậy, nghe đồn đối phương chỉ là Ngũ phẩm đỉnh phong, nhưng giao thủ trong nháy mắt vừa rồi, đối phương rõ ràng là Lục phẩm!
Lúc này Trần Huyền hừ lạnh một tiếng:
- Ta không thân cũng chẳng quen với bọn họ, ngươi lấy bọn họ ra uy hiếp ta?
- Đặc biệt là họ Tổ đó, ta hận không thể lột da ăn thịt hắn, nếu ngươi thực sự giết hắn, ta sẽ chỉ cảm tạ ngươi.
Cổ Nguyệt Nhất nhìn Tổ An một cái, không ngờ người này lại dính dáng tới nhiều cừu hận như vậy, chọc tới Trần Huyền, xem ra hôm nay hắn chết chắc rồi:
- Cho dù ngươi ghét họ Tổ này, vậy Thu cô nương thì sao, nàng ta chính là hoa khôi xinh đẹp nhất của Thần Tiên Cư, ta không tin ngươi không động tâm.
Trần Huyền cười ha ha:
- Ngươi nói không sai, cô ả này đích xác không tồi, ta cũng rất thích.
Nghe thấy đánh giá thô tục của hắn, Thu Hồng Lệ:
- ...
Trong lòng Cổ Nguyệt Nhất lập tức mừng rỡ:
- Một khi đã như vậy, thả cho chúng ta rời khỏi, nếu không ta sẽ giết nàng ta!
Sắc mặt Trần Huyền trầm xuống:
- Ngươi ra ngoài hỏi thăm một chút đi, Trần mỗ xưa nay rất ghét bị người ta áp chế, cho dù ngươi giết nàng ta cũng vô dụng, ta đây sống nguội gì cũng cưỡi, cùng lắm thì đến lúc đó nhân lúc còn nóng làm một phát, nhưng về sau ta sẽ từng đao lóc thịt ngươi!
Cổ Nguyệt Nhất:
- ...
Thu Hồng Lệ:
- ...
Tổ An cũng trợn mắt há hốc mồm, nhân lúc còn nóng?
Người này biến thái như vậy sao?
Đúng lúc này, Trần Huyền vươn tay ra cách không vẫy một cái, đao trong tay Cổ Nguyệt Nhất trực tiếp bị xoắn lại như quẩy.
- Người tu hành hệ kim!
Trong lòng Tổ An đã có phán đoán.
Phản ứng của Cổ Nguyệt Nhất cũng nhanh, tóm lấy hai đồng bạn bên cạnh ném về phía đối phương, sau đó bản thân không chút do dự nhảy vào trong sông, mũi chân hắn điểm lên mặt nước, cả người đã lướt ra ngoài mấy trượng.
Tổ An thấy mà thầm gật đầu, thân pháp của người này cũng không tồi, không ngờ có thể thoải mái làm được thủy thượng phiêu, quả nhiên không hổ là Ngũ phẩm.
Hai đồng bạn đó nào ngờ được hắn sẽ xuống tay với người một nhà, trong lòng vừa sợ vừa giận, vội vàng vung vũ khí trong tay chém tới Trần Huyền, ý đồ tranh một đường sinh cơ.
Ai ngờ Trần Huyền không né tránh, ngược lại trực tiếp đạp một bước về phía trước, khiến trường đao trong tay hai người trực tiếp chém lên trên người.
Hai người đó mừng lắm, ngay sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, bởi vì đao trong tay chém vào trên người đối phương không phải loại thanh âm chặt thịt quen thuộc, mà là thanh âm sắt đá va chạm, bọn họ thậm chí còn có thể nhìn thấy trên lưỡi dao bắn ra tia lửa.
Có điều đây là hình ảnh cuối cùng mà cuối cùng nhìn thấy rồi, vì cổ bọn họ đã bị bàn tay giống như vòng thép của Trần Huyền nắm lấy, trực tiếp vặn một cái, sau đó hai cỗ thi thể mềm oặt ngã xuống.
Tổ An thầm nhăn mày, trong nháy mắt vừa rồi thân thể đối phương giống như tỏa ra một trận kim quang, giống như toàn thân biến thành mình đồng da sắt, để mặc đao của đối phương chém tới trên người, không ngờ một chút dấu vết cũng không lưu lại.
- Đao thương bất nhập à?