Tổ An cảm thấy có chút khó giải quyết, nếu đối phương thật sự là đao thương bất nhập, khi đánh nhau mình sợ rằng sẽ thiệt thòi không nhỏ.
Bên kia Trần Huyền lại không dừng lại, nhanh chóng đuổi theo, hiển nhiên không muốn buông tha cho Cổ Nguyệt Nhất.
Lúc này Thu Hồng Lệ dường như là vô tình đứng lên, nhưng lại vừa hay chặn đường hắn.
Trần Huyền ngừng lại, nhíu mày nhìn nàng ta.
Nhìn gần mới phát hiện dung nhan của nàng ta tuyệt thế tới mức nào, trong nhất thời cái mày đang nhíu chặt bất tri bất giác giãn ra.
Thu Hồng Lệ cúi người:
- Không ngờ là Trần trại chủ đích thân tới, lúc trước ở Thần Tiên Cư có gì chậm trễ, mong trại chủ đừng để ý.
Nhìn hoa khôi cao cao tại thượng lúc trước, lúc này lại cung kính trước mặt trước mặt mình, trong giọng nói lộ vẻ khiêm tốn lấy lòng, toàn thân Trần Huyền không có chỗ nào là không thoải mái.
- Ha ha, người không biết không trách, Thu cô nương đa lễ rồi.
Vừa nói vừa vươn tay ra muốn đỡ nàng ta, nhìn thấy đường cong thân thể mạn diệu dưới lụa mỏng của nàng ta, dù là Trần Huyền đã chơi quen nữ nhân, vẫn không kìm lòng được mà hô hấp trở nên dồn dập.
- Đa tạ Trại chủ đại nhân không quên tiểu nhân.
Thu Hồng Lệ lặng lẽ đứng dậy lùi ra sau một bước, vừa hay tránh khỏi tiếp xúc thân thể với hắn,
- Hồng Lệ định ở Thần Tiên Cư chuẩn bị một bàn tiệc rượu, mong trại chủ dời bước, để ta được bồi tội.
Trần Huyền cười ha ha:
- Chuyện bồi tội để sau rồi nói, chờ ta giải quyết tên tiểu tạp chủng này đã.
- Ngươi chửi ai là tiểu tạp chủng đấy?
Tổ An đột nhiên hỏi.
- Chửi ngươi đấy!
Trần Huyền theo bản năng đáp.
Tổ An mỉm cười:
- Không sai, đích xác là tiểu tạp chủng chửi ta.
Trần Huyền:
- ...
Hắn cuối cùng cũng có phản ứng, không khỏi giận tím mặt, vươn tay ra chộp tới Tổ An Tổ An:
- Xú tiểu tử tự tìm cái chết!
Đến từ Trần Huyền, điểm nộ khí +444!
Lúc này Thu Hồng Lệ vội vàng kéo Tổ An về phía sau:
- Trần trại chủ, vị công tử này là bằng hữu của ta, Trại chủ đại nhân có đại lượng, tha cho hắn một mạng.
Tổ An có chút bất ngờ, không ngờ nàng ta dưới tình huống như vậy còn lên tiếng cho mình.
Không phải vừa rồi nữ nhân này còn bố trí hố cho mình nhảy vào à, hiện tại lại chạy đến cứu ta, nàng ta rốt cuộc muốn làm gì?
Trần Huyền hừ lạnh một tiếng:
- Nếu là người khác, có lẽ ta sẽ nể mặt Thu cô nương mà thả cho hắn một ngựa, nhưng người này thì ta không giết không được.
- Vì sao, bởi vì ta ở Thần Tiên Cư đấu mấy câu với ngươi à?
Tổ An có chút tò mò, từ lúc đối phương vừa biết thân phận của hắn, liền cống hiến điểm nộ khí khá là cao, hắn một mực tò mò vẫn nguyên nhân.
- Vì sao à?
Vẻ mặt Trần Huyền mặt có chút vặn vẹo,
- Ngươi còn nhớ Mai Siêu Phong của Ngân Câu Đổ Phường không? Hắn là huynh đệ từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau của ta, anh hùng một đời, kết quả không ngờ lại bị thằng nhãi con ngươi hại chết.
Đến từ Trần Huyền, điểm nộ khí +999!
Tổ An giật mình:
- Thì ra ngươi cũng là người của Thạch gia!
Lúc này hắn cuối cùng cũng hiểu ra là có chuyện gì, hắn đã là thân huynh đệ của Mai Siêu Phong, như vậy hắn không thể không biết chuyện của đối phương và Thạch gia, chắc là hai huynh đệ này một trong một ngoài, một sáng một tối làm việc cho Thạch gia.
Trần Huyền liếm liếm môi, trong mắt hiện ra quang mang hưng phấn:
- Đáng tiếc ngươi biết quá muộn, hôm nay ta sẽ đập gãy ngươi mỗi một đoạn xương cốt của ngươi, đồng thời lóc ra từng mảng thịt trên người ngươi, báo thù cho huynh đệ đáng thương đó của ta!
Hắn nghĩ để Thu Hồng Lệ nghe thấy bí mật này, theo lý thuyết cũng phải diệt khẩu.
Nhưng bộ dạng của nàng ta quá xinh đẹp, thật sự có chút tiếc rẻ, vậy đợi lát nữa bắt nàng ta về nhốt trong sơn trại rồi nuôi dưỡng, cũng không phải để lộ bí mật.
Tổ An không nhịn được nói:
- Ngươi nói thì cứ nói, việc gì phải liếm môi với ta, ngươi cũng không phải mỹ nữ, nhìn tởm lắm.
Trần Huyền:
- ...
Đến từ Trần Huyền, điểm nộ khí +666!
Thu Hồng Lệ ở bên cạnh cũng nghẹn lời nhìn hắn, não người này đúng là có chút cổ quái, đã là lúc này rồi ngươi không ngờ vẫn còn cố ý chọc giận hắn?
- Thằng nhãi con, rất nhanh thôi ngươi sẽ sẽ hối hận vì có một cái miệng!
Trần Huyền hầm hầm ép tới, hai tay xiết kêu răng rắc.
Thu Hồng Lệ nhíu mày, theo bản năng vươn tay ra chộp tới ngọn đèn treo bên cạnh.
Khi bàn tay trắng nõn của nàng ta sắp chạm tới đèn lồng, bỗng nhiên lại rụt về.
Ngay sau đó một tiếng cười khanh khách truyền đến:
- Tiểu soái ca, ai bảo ngươi nửa đêm nửa hôm chạy đến đây, bị người ta giết người cướp của cũng không biết.
Một thân ảnh mạn diệu bay lên trên thuyền, bởi vì do hạ xuống đất, trước ngực rung rinh, khiến ánh mắt của tất cả nam nhân trong sân đều lên xuống theo.
Cho dù đối phương che mặt, Tổ An vẫn lập tức nhận ra nàng ta là Bùi Miên Mạn, dẫu sao dáng người sóng to mãnh liệt bực này thật sự là rất bắt mắt.
Trần Huyền trải qua một thoáng kinh ngạc lúc ban đầu, rất nhanh liền bật cười:
- Ha ha ha, hôm nay vận khí của Trần mỗ đúng là tốt thật, một phát đụng phải hai đại mỹ nữ phong tao thấu xương như vậy, sau này có thể mỗi ngày hoán đổi mà chơi.
Cho dù che mặt, nhưng cặp mắt mỹ lệ và hàng lông mày tinh xảo của mê người, vừa nhìn đã biết là đại mỹ nữ.
Lui một vạn bước mà nói, có dáng người giống như vưu vật cực phẩm như vậy, diện mạo đã không còn quan trọng.
Nghe thấy lời nói của hắn, thần sắc Bùi Miên Mạn trở nên lạnh lùng:
- Họ Trần, lá gan của ngươi cũng lớn thật.
Trần Huyền vỗ vỗ bụng:
- Con người Trần mỗ không chỉ là lá gan lớn, chỗ khác cũng lớn!
- Tự tìm cái chết!