Tuy Bùi Miên Mạn thường ngày lộ ra quyến rũ đa tình, nhưng từ trong xương tủy dù sao cũng là thiếu nữ chưa trải sự đời, làm sao chịu được ngôn ngữ hạ lưu như vậy, một vầng hắc viêm đột nhiên dấy lên, trực tiếp thổi quét về phía đối phương.
Trần Huyền biến sắc, hiển nhiên cũng cảm thấy lực lượng khủng bố trong hắc viêm, không dám dùng thân thể đón đỡ giống như lúc trước nữa.
Thấy hai người đánh nhau, Thu Hồng Lệ vội vàng nói:
- Đa tạ ơn cứu mạng của nữ hiệp, ngày khác có duyên sẽ hậu tạ.
Nói xong liền kéo Tổ An trực tiếp nhảy vào trong Minh Nguyệt Hà ở bên cạnh, nhanh chóng bơi đi xa xa.
- Tiện nhân này!
Bùi Miên Mạn nào có đoán được nàng ta nói đi là đi, đi thì cũng thôi, không ngờ còn mang cả Tổ An đi, đáng tiếc lúc này bị Trần Huyền cuốn lấy, trong một chốc một lát cũng khó thoát thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương rời đi.
Tổ An cũng không ngờ Thu Hồng Lệ nói đi là đi, hơn nữa trong nháy mắt đó khí lực của đối phương vô cùng to lớn, thậm chí vượt quá cả lực lượng khi hắn không kích phát hiệu quả nổi điên của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh.
Bất ngờ không kịp đề phòng, hắn cũng bị kéo vào trong nước.
Sau khi xuống nước, Thu Hồng Lệ giống như mỹ nhân ngư, vòng eo uốn éo, hai chân vẫy nhẹ, liền kéo Tổ An ở trong nước bơi ra rất xa.
Bởi vì lo lắng bị người của Hắc Phong Trại phát hiện, nàng ta mang theo Tổ An bơi vào sâu dưới đáy nước, từ đầu tới cuối đều không lộ ra khỏi mặt nước.
Quả nhiên người của Hắc Phong Trại đang ở trên mặt nước không ngừng tìm kiếm hai người, nhưng rất nhanh liền mất đi tung tích của bọn họ.
Tổ An bực lắm, đại tỷ ngươi tốt xấu gì cũng nói cho ta một chút để có thời gian chuẩn bị chứ, hơn nữa nếu ở lại, ta liên thủ với Bùi Miên Mạn, chắc vẫn có thể đánh lại Trần Huyền đó.
Chỉ tiếc hắn vừa mở miệng, tất cả lời nói đều biến thành:
- Ùng ục ùng ục...
Xong rồi, ta không phải sẽ thành giống như Tuyết Nhi lúc trước chứ?
Tuy hắn biết bơi, nhưng chưa từng thử lặn trong thời gian dài, mấu chốt là hắnchưa có chuẩn bị tâm lý, nếu không trước tiên hít sâu một hơi, hiện tại cũng không đến nỗi chật vật như vậy.
Chú ý thấy hắn bị sặc tới liều mạng giãy giụa, Thu Hồng Lệ nhẹ nhàng bơi tới, sau đó dí môi vào miệng hắn, dùng miệng truyền khí cho hắn.
Hai mắt Tổ An lập tức mở to, cảnh tượng như vậy trước kia chỉ từng thấy trong phim truyền hình, lúc ấy còn dè bỉu rốt cuộc có tính khả thi hay không, không ngờ lại được tự mình thể nghiệm một chuyến.
Có thể cảm thấy một cỗ khí tức mới mẻ từ trong đối phương truyền tới, động tác đạp nước của Tổ An dần dần ngừng lại.
Một đôi tay rất tự nhiên đặt lên chỗ nối giữa mông và thắt lưng nàng ta, cảm nhận được thân thể mềm mại động lòng người của đối phương, oán niệm trong lòng hắn lập tức biến mất.
Chuyện như vậy xin làm thêm mấy lần!
Cảm nhận được động tác trên tay hắn, Thu Hồng Lệ nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nhìn hắn một cái với vẻ oán trách, sau đó kéo hắn bơi về phía bờ.
Qua một lúc, Tổ An lại bắt đầu đạp nước, đồng thời không ngừng chỉ vào miệng mình điên cuồng ra hiệu.
Sắc mặt Thu Hồng Lệ đỏ lên, không để ý đến hắn nữa, chỉ đẩy nhanh tốc độ bơi lên bờ.
Cuối cùng hai người cũng trồi lên mặt nước, Tổ An hít từng ngụm không khí mới mẻ, giống như có được tân sinh.
Thu Hồng Lệ cũng có mấy phần áy náy, quan tâm hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
- Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi à!
Thanh âm của Tổ An lập tức cất cao, thanh âm tràn ngập ủy khuất,
- Vừa rồi ta kêu cứu với ngươi, sao ngươi không để ý tới ta!
Trên mặt Thu Hồng Lệ có bọt nước chảy xuống, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mặt nàng ta đang đỏ:
- Ai bảo ngươi vừa rồi giở trò xấu với ta?
- Ta chỉ là theo bản năng ôm một chút mà ngươi gọi là giở trò xấu sao, ta ngay cả đầu lưỡi cũng không lè ra mà!
Tổ An hậm hực nói.
Thu Hồng Lệ:
- ...
Nói thật nàng ta cũng có chút hối hận, mình vì hoàn thành nhiệm vụ, có phải hy sinh hơi lớn không.
Nhưng ở loại tình huống vừa rồi, không truyền khí cho hắn thì sợ rằng hắn đã chết đuối rồi.
Sau khi Tổ An oán giận xong, vội vàng quay đầu nhìn về xa xa, chỉ thấy giữa sông tâm hoả quang ngút trời, hai bóng người luân phiên xuất hiện.
Ồ? Xem ra Bùi Miên Mạn này lúc trước là ẩn tàng thực lực, không ngờ có thể đấu ngang nhau với Trần Huyền.
Giống như là nhìn ra sự lo lắng của hắn, Thu Hồng Lệ môi hồng hé mở:
- Yên tâm đi, vị cô nương đó tu luyện công pháp hệ hỏa, mà Trần Huyền là hệ kim, có câu hỏa khắc kim, nếu giao thủ thì nàng ta có ưu thế thiên nhiên.
Trong lòng Tổ An cũng an tâm hơn, có điều vẫn không nhịn được nói:
- Nhưng cho dù thuộc tính tương khắc, Trần Huyền cũng là thực lực Lục phẩm, lại thêm thân ở giữa sông, bất lợi cho người tu hành hệ hỏa, bằng hữu đó của ta vẫn có nguy hiểm.
- Nơi này dù sao cũng là khu vực phồn hoa của Minh Nguyệt Thành, xảy ra động tĩnh lớn như vậy rất nhanh sẽ dẫn quân phòng thành tới, Trần Huyền cũng không dám ở lâu.
Thu Hồng Lệ nhoẻn miệng cười nói,
- Xem ra quan hệ của công tử và vị bằng hữu đó không tồi, nàng ta không để ý đến nguy hiểm mà tới cứu ngươi, ngươi cũng một mực lo lắng cho sự an nguy của nàng ta.
Tổ An mỉm cười:
- Nếu cô nương gặp phải nguy hiểm, ta cũng sẽ lo lắng.
Thu Hồng Lệ xì một tiếng:
- Vốn tưởng rằng công tử là người thành thật, không ngờ cũng là loại miệng trơn lưỡi trượt.
Trong lòng nàng lại đang thầm nghĩ, người này thật sự không tầm thường, nữ nhân xinh đẹp lại có thực lực cường đại như vậy không ngờ lại ra mặt cho hắn, xem ra không chỉ có một mình ta chú ý tới hắn.