- Cái này thì ta không đồng ý,
Tổ An nghiêm trang sửa lại,
- Ngươi nói ta miệng trơn thì cũng thôi, dẫu sao vừa rồi cũng hôn rồi, nhưng lưỡi trượt là từ đâu mà có, vừa rồi chúng ta có đá lưỡi đâu.
Thu Hồng Lệ:
- ...
Ở Thần Tiên Cư nhiều năm như vậy, trước nay đều là ta nắm giữ quyền chủ động đùa giỡn nam tử khác, không ngờ hôm nay lại bị người này khiến cho á khẩu không nói được gì.
Trợn mắt, lười chẳng muốn quan tâm tới hắn nữa, trực tiếp vịn một hòn đá bên cạnh chậm rãi từ trong nước lên bờ.
Lúc trước ở trong nước còn không cảm thấy gì, nàng ta từ trong nước đi ra, vô số giọt nước từ trên người nàng ta chảy xuống, quần áo dính sát vào da thịt, lộ ra thân ảnh cực kỳ mạn diệu, mỗi một tấc da thịt trên người giống như đều tỏa ra sức dụ hoặc vô tận.
Tổ An cảm thấy mũi có chút nóng lên, theo bản năng sờ một cái, may mà không chảy máu mũi, bằng không thì mất mặt lắm.
- Công tử mau lên đây đi, ái da.
Thu Hồng Lệ quay đầu lại đang muốn kéo hắn, bỗng nhiên chú ý thấy ánh mắt đó của hắn, cúi đầu nhìn một cái, lập tức minh bạch hắn đang nhìn cái gì, không khỏi kinh hô một tiếng, vội vàng lấy hai tay che trước ngực.
Mặt Tổ An nóng lên, cũng không tiện nói gì, có chút chột dạ lên bờ.
Để che giấu sự xấu hổ trong lòng, Tổ An nói:
- Ta đưa cô nương về Thần Tiên Cư thay xiêm y trước.
Ai ngờ Thu Hồng Lệ lại lắc đầu, có chút khó xử nói:
- Thần Tiên Cư nhiều người lắm mắt, ta trở về với bộ dạng này sẽ dẫn tới sóng to gió lớn.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Tổ An sửng sốt.
Thu Hồng Lệ cắn cắn môi, có chút xấu hổ nói:
- Không bằng đến trong nhà công tử đi, đến lúc đó tùy tiện tìm một kiện nam trang cho ta là được rồi.
Cái gì gọi là câu dẫn, cái này gọi là câu dẫn!
Với dung mạo tuyệt thế của Thu Hồng Lệ, lại thêm ngôn ngữ tràn ngập tính ám chỉ trong tình cảnh này, sợ rằng trên đời này không có nam nhân nào có thể kháng cự.
Chỉ tiếc Tổ An không phải người bình thường, hắn lập tức cự tuyệt:
- Nơi này cách Sở gia quá xa, trên đường đi cơ hội bị người ta nhìn thấy cũng rất lớn, hơn nữa ngươi cũng biết thân phận của ta ở Sở gia, mang ngươi về không tiện lắm.
- Ngươi đường đường là cô gia của Sở gia, chẳng lẽ tiếp đãi một khách nhân cũng không thể tự mình làm chủ sao?
Khóe môi Thu Hồng Lệ hiện lên một nụ cười nhạt, chính là muốn loại hiệu quả này, khiến hắn ý thức được ở Sở gia có rất nhiều thứ không tiện, tâm sinh bất mãn, mới sinh ra suy nghĩ vươn lên, như vậy mình có thể ném ra cành ô liu.
Tổ An trợn mắt lên, ngươi là khách à? Hoa khôi nổi tiếng xa gần, ta mang ngươi về, đừng nói con cọp mẹ Tần Vãn Như đó sẽ nổi khùng, cho dù là Tiểu Chiêu chỉ sợ cũng tuyệt giao với ta.
Hơn nữa nữ nhân này lai lịch không rõ, động cơ không thuần, hiện giờ Sơ Nhan đang thân chịu trọng thương, mang nàng ta về phủ thật sự không phải là lựa chọn sáng suốt.
Trực tiếp không đếm xỉa tới sự châm ngòi ly gián của nàng ta, Tổ An nói:
- Như vậy đi, không bằng chúng ta đi thuê phòng.
- Thuê phòng? Có ý gì?
Thu Hồng Lệ không hiểu ra sao.
- Chính là tìm phòng trong khách sạn, đến lúc đó ta sẽ tìm một bộ xiêm y cho ngươi, ngươi thay vào là được.
Tổ An nghiêm trang giải thích.
- Hay là thôi đi, ta luôn cảm thấy đề nghị của ngươi dường như có ý đồ khác.
Thu Hồng Lệ hé miệng cười nói.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng động lớn, không ít người cầm đuốc chạy tới bên này.
- Hình như là người của Thần Tiên Cư.
Thu Hồng Lệ nhìn một cái, có chút do dự.
- Vậy vừa hay, ngươi trở về với bọn họ ta cũng yên tâm.
Tổ An cười nói.
- Nhưng với bộ dạng hiện tại của ta, không muốn bị người khác ngoài công tử nhìn thấy.
Mắt to ngập nước của Thu Hồng Lệ điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.
Tổ An thầm hô lợi hại, nữ nhân này đúng là không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để dụ dỗ hắn, nếu là ở kiếp trước chính là một Hải Vương.
Cởi ra áo khoác chùm lên người nàng ta, ở cự ly gần, càng có thể ngửi thấy mùi thơm mê người trên người đối phương:
- Như vậy chắc là được rồi chứ.
Áo khoác của hắn rất dài, lại thêm cao hơn đối phương không ít, cho nên khoác lên người hoàn toàn có thể che được xuân quang lộ ra.
Thu Hồng Lệ nắm chặt áo choàng trên người, thần sắc có chút phức tạp nói:
- Công tử có biết với bộ dạng hiện tại này của ta lại mặc quần áo của nam nhân mà bị người ta nhìn thấy sẽ dẫn tới bao nhiêu phong ba không.
Tổ An cười nói:
- Không phải ngươi đã hạ quyết tâm phải gả cho ta sao, vậy vừa hay mượn cơ hội này để biểu thị công khai ngươi là danh hoa có chủ, chẳng lẽ không được à?
Thu Hồng Lệ sửng sốt, không ngờ hắn lại dùng đạo của người trả lại cho ngươi, một lúc vẫn không tìm thấy lời phản bác.
- Ta đi trước nhé!
Tổ An vẫy vẫy tay, vừa rồi đối phương nhắc tới Sở gia, hắn mới nhớ tới hàn khí trên người Sở Sơ Nhan mỗi ngày đều cần hắn thi châm hút ra, đặc biệt là mấy ngày đầu, nếu giảm số lần, rất dễ khiến hàn khí phản phệ, bị thương nặng hơn.
Một nghĩ đến đây hắn liền quy tâm giống như mũi tên.
Cảm thấy hắn vội vã rời đi, Thu Hồng Lệ không nhịn được gọi hắn lại:
- A Tổ!
Tổ An vừa đi được không bao lâu, nghe vậy liền quay đầu:
- Làm sao vậy?
Thu Hồng Lệ vẻ mặt u oán nói:
- Chẳng lẽ ta khiến ngươi ghét như vậy à, sao lại vội vã muốn rời khỏi thế?
- Ta có chuyện quan trọng trong người, lần sau sẽ tới gặp cô nương.
Tổ An vẫy tay với nàng ta, thân ảnh tiêu sái biến mất trong trời đêm.