Rất nhanh tú bà Hoa Vị Miên dẫn theo một đống võ sĩ hộ viện chạy tới:
- Hồng Lệ, ngươi không sao chứ?
- Không sao.
Thu Hồng Lệ lắc đầu, nhìn phương hướng Tổ An rời đi, có chút xuất thần.
Hoa Vị Miên còn muốn nói tiếp, chú ý thấy áo khoác nam sĩ trên người nàng ta, không khỏi hơi biến sắc, vội vàng ra lệnh cho thuộc hạ:
- Chuyện nhìn thấy hôm nay không ai được nói ra, nếu để ta ở bên ngoài nghe thấy một chút tin đồn nào, đến lúc đó ta mặc kệ là ai tiết lộ, đám người các ngươi đều sẽ bị loạn côn đánh chết.
Những hộ viện đó rùng mình, vội vàng gật đầu vâng dạ.
Nơi này cách Thần Tiên Cư cũng không quá xa, một đám người rất nhanh liền bảo hộ Thu Hồng Lệ trở về.
Trở lại phòng mình, sớm đã có nha hoàn người hầu chuẩn bị xong nước ấm, Thu Hồng Lệ cởi áo khoác ướt nhẹp trên người, lộ ra thân thể tuyệt mỹ đủ để khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải điên cuồng, chậm rãi bước vào trong thùng tắm.
Nằm trong thùng tắm, vươn cánh tay trắng ngần vẫy một cái, áo khoác của Tổ An treo trên bình phong liền bay đến trong tay nàng ta, sờ sờ lớp trong một chút, cuối cùng không nhịn được hừ nhẹ một tiếng:
- Người này đúng là quỷ hẹp hòi, không ngờ không mang theo ngân phiếu ở trên người.
Có điều tuy không tìm thấy ngân phiếu, lại tìm được một con ốc biển xinh đẹp.
- Ơ?
Với kiến thức của nàng ta, tất nhiên biết thứ này có thể giữ nhạc.
Rất nhanh trong phòng liền vang lên BGM kinh điển của đổ thần!
Thu Hồng Lệ chỉ cảm thấy máu cả người như sắp sôi trào, một lúc sau mới thở dài một hơi:
- A Tổ thối, còn nói khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ không phải ngươi sáng tác, đúng là tên gia hỏa thích gạt người.
Đúng lúc này, bỗng nhiên bên cửa sổ truyền đến một tiếng vang nhỏ.
Thu Hồng Lệ biến sắc, vội vàng lấy áo khoác của Tổ An che trước người, vẻ mặt tàn khốc nhìn đạo thân ảnh ở ngoài bình phong:
- Ai cho ngươi vào!
- Ta là lo lắng cho an nguy của sư muội mới chạy tới xem, không ngờ sư muội lại đang tắm.
Thanh âm của Cổ Nguyệt Nhất truyền đến, tuy hắn nói như vậy, nhưng lại không hề có ý dừng bước.
Thậm chí loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng.
Sắc mặt Thu Hồng Lệ lạnh lùng, vươn tay ra vẫy một cái, một chiếc đèn lồng có cán trúc tinh xảo xuất hiện ở trong phòng, ánh đèn vàng chiếu rọi, Cổ Nguyệt Nhất hoảng sợ phát hiện mình đã không thể động đậy.
Cổ Nguyệt Nhất chỉ cảm thấy tóc gáy cả người đều dựng đứng lên, hắn đang trầm mê trong sắc dục lập tức tỉnh táo, vội vàng giải thích:
- Sư muội, vừa rồi ta nhất thời hồ đồ, không phải có ý muốn mạo phạm.
Thanh âm của Thu Hồng Lệ rét lạnh, thu hồi đèn lồng vàng:
- Nếu còn có lần sau, đừng trách ta không niệm tình đồng môn.
- Vâng vâng vâng, lần này là bất ngờ, tuyệt đối không có lần sau.
Cổ Nguyệt Nhất mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng lui về phía sau, tuy hai người cách bình phong, nhưng hắn vẫn tận hết khả năng cúi đầu, để tránh chọc giận đối phương dẫn tới nàng ta lại xuất thủ.
Cho dù lúc trước đã tận hết khả năng đánh giá cao đối phương, nhưng không ngờ nàng ta lại lợi hại như vậy.
Còn có đèn lồng này của nàng ta là thế nào, chẳng lẽ là sư tôn cho nàng ta sao?
Sư tôn đúng là bất công!
Nghĩ đến lúc trước hắn còn mấy lần có ý đồ đùa giỡn đối phương, liền thầm lau mồ hôi lạnh.
Có điều trong lòng cũng có một chút khó hiểu, thường ngày hơi đùa giỡn nàng ta một chút, mỗi lần nàng ta đều nói cười đáp lại, vì sao hôm nay bỗng nhiên lại tức giận tới vậy?
- Còn nữa, sau này ngươi muốn chạy trốn thì cứ chạy, đừng làm loại chuyện lấy người một nhà ra làm lá chắn.
Thu Hồng Lệ hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên, cực kỳ bất mãn với hành vi trên thuyền của hắn vừa rồi.
- Vâng vâng vâng, không có lần sau.
Cổ Nguyệt Nhất gật đầu không ngừng.
Trong lòng lại oán thầm không thôi, ngươi đã lợi hại như vậy, vừa rồi ở trên thuyền sao không xuất thủ, hai ta liên thủ, chống lại Trần Huyền thì đâu cần phải chật vật chạy trốn như vậy.
Đương nhiên những lời này chỉ dám nghĩ ở trong lòng, căn bản không dám nói ra.
- Đi xuống đi.
Thu Hồng Lệ phất phất tay, hiển nhiên không có tâm tình quan tâm tới hắn nữa.
Cổ Nguyệt Nhất như được đại xá, vội vàng chạy ra ngoài.
Thu Hồng Lệ thì ngắm nghía ốc biển trong tay, trên mặt lại lộ ra nụ cười.
Lần này đều do tên gia hỏa Trần Huyền đó nửa đường giết ra làm hỏng đại sự, có điều về chỉnh thể mà nói thì vẫn tốt, bởi vì nàng ta đã xác định được nam nhân đó đáng để nàng ta đánh cược.
- Hắt xì!
Tổ An trở lại Sở gia, bị gió lạnh thổi qua, không nhịn được mà hắt xì.
Về trong phòng tìm một bộ quần áo sạch sẽ thay vào, lúc này hắn mới chạy tới hương khuê của Sở Sơ Nhan.
Cũng không biết nàng ta có nhớ để cửa cho ta hay không. Tổ An nhìn trời, trăng sáng treo cao, hiện giờ sắc trời đã muộn.
Một đường lén lút đi tới viện tử của Sở Sơ Nhan, bởi vì lúc trước phát sinh sự kiện cao thủ xâm nhập, Tần Vãn Như cố ý gia tăng lực lượng hộ vệ.
Theo lẽ thường mà nói hiện tại phòng ngự là một con ruồi cũng không thể bay vào, chỉ có điều Tổ An có Quỳ Hoa Ảo Ảnh bản cải tạo, có đôi khi thật sự không tránh được, trực tiếp triệu hồi ra kỹ năng Đại Phong thuấn di đi, kết quả vẫn lẻn được vào.
Thế đạo gì vậy! Vào phòng của lão bà mà cũng giống như kẻ trộm!
Tổ An căm giận không thôi.
Đi tới dưới cánh cửa sổ được ước định, Tổ An chú ý thấy đèn bên trong đã tắt.
Lão bà Sơ Nhan quả nhiên da mặt mỏng, lo lắng có ánh đèn sẽ bị người bên ngoài nhìn thấy.
Hắn quan sát xung quanh một chút, xác nhận chung quanh không có ai.
Vừa đưa tay đặt lên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy một cái.