Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 523 - Chương 523: Bại Lộ (2)

Chương 523: Bại Lộ (2) Chương 523: Bại Lộ (2)

Ơ?

Sao không đẩy được?

Tổ An không tin tà, lại gia tăng khí lực.

Đáng tiếc vẫn không hề động đậy.

Chẳng lẽ là ta nhớ lầm cửa sổ?

Nhớ đến lúc trước trao đổi với Sở Sơ Nhan, có lẽ hai người hiểu lầm cánh mà đối phương chỉ.

Hắn vội vàng đổi cửa sổ khác, đáng tiếc vẫn không hề động đậy.

Cái quỷ gì thế?

Liên tục đẩy thử tất cả cửa sổ, không cánh nào mở cả.

Sắc mặt Tổ An lập tức sầm xuống, đã nói là có ước định rồi mà!

Mình cố nén dụ hoặc, đẩy Thu Hồng Lệ ra, kết quả trở về lại thế này?

Nghĩ tới nghĩ lui, chắc là da mặt Sở Sơ Nhan thật sự quá mỏng, có thể lúc ban đầu vẫn có chút không quen.

Nhưng mấy ngày đầu bài trừ hàn khí trong cơ thể là bộ sậu mấu chốt nhất, không thể bỏ qua!

Hắn cũng không dám gọi Sở Sơ Nhan, lo lắng lát nữa kinh động tới thủ vệ bên ngoài, thế là lấy ra chủy thủ, nhẹ nhàng cắm vào khe cửa sổ, gẩy then cài cửa sang bên.

Rón ra rón rén nhảy vào, lại đóng cửa sổ lại.

Sao có một loại cảm giác như làm trộm vậy?

Đây rõ ràng là phòng của lão bà mình mà!

Trong lòng Tổ An cảm thấy khó chịu, vốn đang cúi người, lại trực tiếp ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi.

Đi đến bên giường, loáng thoáng nhìn thấy một thân thể mạn diệu tuyệt đẹp nằm nghiêng đưa lưng về phía ngoài.

Nữ nhân này đúng là ba ngày không đánh thì lên nóc nhà dỡ ngói, nhìn Thu Hồng Lệ người ta nhu tình mật ý biết bao!

Nghĩ đến Sở Sơ Nhan rõ ràng đã đáp ứng để cửa cho hắn lại đổi ý, Tổ An cảm thấy tức tới ngứa răng.

Thế là hắn cũng không nói gì, trực tiếp chui vào trong chăn, một tay ôm lấy nàng ta.

Dù sao lúc trước hai người ở trong bí cảnh cũng từng có trao đổi đi sâu thân mật nhất, về sau khi chữa thương Sở Sơ Nhan cũng cởi quần áo triển lãm trước mặt hắn.

Hắn cảm thấy mình nên chủ động một chút, nói không chừng đối phương sẽ không kháng cự hắn nữa.

Chỗ vào tay ôn hương nhuyễn ngọc, Tổ An lại có chút nghi hoặc, sao mới nửa ngày không thấy, thân thể của Sơ Nhan không ngờ lại đẫy đà ra nhiều như vậy?

- Nhan nhi, đừng đùa nữa.

Giai nhân trong lòng bỗng nhiên hoạt động thân thể, giống như đang ngủ nói mê.

Tổ An sợ tới mức hồn vía lên mây, bởi vì thanh âm này rõ ràng là của Tần Vãn Như!

Đúng lúc này, Tần Vãn Như dường như cũng đã nhận ra không đúng, mơ mơ màng màng tỉnh lại, đang muốn xoay người nhìn.

Bỗng nhiên một ngón tay từ bên cạnh vươn tới, điểm trúng huyệt đạo của nàng ta.

Tần Vãn Như ư một tiếng, sau đó tiếp tục ngủ.

Một thân ảnh thon thả thướt tha từ bên cạnh ngồi dậy, lộ ra một khuon mặt vừa hờn vừa giận, không phải Sở Sơ Nhan thì là ai?

Tổ An ngây đơ, cúi đầu nhìn nữ nhân đang ôm trong lòng, rõ ràng là đẫy đà diễm lệ hơn thê tử một chút, không phải Tần Vãn Như thì là ai.

Đây là tình huống gì thế?

Trong đầu Tổ An trống rỗng.

- Mẹ ta lo lắng cho sức khỏe của ta, cứ đòi ngủ cùng để chiếu cố ta, ta cự tuyệt mấy lần nàng ta vẫn kiên trì, ta lo nàng ta hoài nghi, đành phải đồng ý.

Sở Sơ Nhan ngượng ngùng nói.

Tổ An:

- ...

Mẹ kiếp kịch tình này cũng có à, làm sao mà ta ngờ được!

- Sao ngươi không báo trước cho ta?

Tổ An hậm hực nói. Vừa rồi chịu kinh hãi cực lớn, tâm linh yếu ớt của hắn bị thương tổn mảnh, hiện tại vẫn có chút chưa hồi thần.

Sở Sơ Nhan dịch xuống dưới, có chút tức giận nói:

- Còn không bỏ tay của ngươi ra?

Tổ An cúi đầu nhìn một cái, cả người lập tức giật thót, vội vàng giống như điện giật rụt tay về:

- Cái này... Vừa rồi hoảng quá, không kịp phản ứng.

Sở Sơ Nhan hừ một tiếng, mới nói:

- Ta đã hỏi qua Tiểu Chiêu, nàng ta nói ngươi không ở trong phủ, sao ta thông tri cho ngươi được? Cho nên đành phải khóa cửa sổ để nhắc nhở ngươi sự việc có biến, nào ngờ ngươi vẫn cố xông vào!

- Ta nghĩ có thể là lần đầu tiên nên ngươi chưa quen mà thẹn thùng. Bởi vì bệnh tình của ngươi mấy lần đầu hút hàn khí là vô cùng quan trọng, cho nên ta mới vội vã mà vào.

Tổ An giải thích, nếu như bị nàng ta coi là biến thái thì xong đời.

Sở Sơ Nhan cắn cắn môi, biểu cảm có chút do dự:

- Được rồi, có điều sau này ngươi đừng liều lĩnh như vậy nữa, không phải mỗi lần ta đều có thể điểm trúng huyệt đạo của mẫu thân đúng lúc như vậy, nếu như bị nàng ta phát hiện ngươi... Vô lễ đối với nàng ta, sau này sợ rằng ngươi không thể ở lại Sở gia nữa.

Nàng ta biết mẫu thân xưa nay luôn không tốt với Tổ An, nếu biết chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ phát cuồng, cho nên nàng ta chỉ có thể đánh ngất đối phương trước.

Lão bà ngươi quả nhiên vẫn quan tâm tới ta. Trên mặt Tổ An lộ ra một nụ cười, cũng không uổng cho ta lo lắng tốn sức cứu ngươi.

- Ai quan tâm tới ngươi,

Sắc mặt Sở Sơ Nhan ửng đỏ, vội vàng giải thích,

- Chỉ là chuyện như vậy mọi người đều xấu hổ, cho nên mới nhắc nhở ngươi một chút.

- Được được được. mau cởi đi.

Tổ An vừa nói vừa vừa mở ra bọc ngân châm mang theo người.

Sở Sơ Nhan:

- ...

Người này có thể nói chuyện tử tế không.

Rõ ràng là trị liệu bình thường, sao từ trong miệng hắn nói ra lại kỳ quái như vậy?

Thầm hừ một tiếng, nàng ta vẫn chậm rãi cởi nút thắt, cầm quần áo chậm rãi tụt xuống.

Từ nhỏ chính là thiên chi kiêu tử của giới tu hành, nàng ta không muốn nửa đời sau phải sống như phế nhân ở trên giường.

Đương nhiên nếu người thi châm không phải Tổ An, mà là người khác, nàng ta tuyệt không thể đồng ý.

Chắc là do quan hệ thân mật trong bí cảnh, khiến nàng ta từ trong tiềm thức không còn kháng cự nữa.

Đương nhiên nàng ta căn bản vẫn không ý thức được tất cả những điều này.

Tổ An lại khen da thịt nhẵn nhụi trắng nõn như tuyết của Sở Sơ Nhan, trên người nàng ta không có mùi thơm nồng đậm như Thu Hồng Lệ, mùi thơm nhàn nhạt vẫn khiến người ta có ấn tượng sâu sắc hơn.

Bình Luận (0)
Comment