Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 524 - Chương 524: Kim Ốc Tàng Kiều

Chương 524: Kim Ốc Tàng Kiều Chương 524: Kim Ốc Tàng Kiều

Lấy ra ngân châm chậm rãi đâm vào huyệt đạo của nàng ta, bắt đầu loại trừ hàn khí trong cơ thể.

...

Sở Sơ Nhan bỗng nhiên mở miệng:

- Đừng quấy nhiễu đến mẹ ta.

Tổ An sửng sốt, xê dịch thân thể, cách Tần Vãn Như xa một chút:

- Được!

...

Không biết qua bao lâu, Tổ An thulại ngân châm, thở dài một hơi:

- Đại công cáo thành, nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành.

Trong lòng lại đang ảo tưởng, cũng không biết lần sau châm cứu cho nàng ta sẽ phải đối mặt với tình cảnh như thế nào, ừ, không thể như lúc ban đầu dọa cho nàng ta chạy được, cứ để từ từ sẽ đến.

- Cám ơn!

Sở Sơ Nhan lặng lẽ mặc xiêm y, quay đầu chú ý thấy mồ hôi lấm tấm trên trán hắn, trong lòng mềm nhũn, lấy ra một cái khăn muốn lau mồ hôi cho hắn.

Bỗng nhiên động tác của nàng ta khựng lại, sắc mặt lạnh đi mấy phần:

- Hôm nay ngươi đi đâu?

- Cùng Ngọc Hành, Hồng Tài đi chơi.

Tổ An nói kiểu ba phải, không thể ở trước mặt lão bà nói mình đi thanh lâu được.

- Chỉ vậy thôi à?

Sở Sơ Nhan hừ một tiếng.

- Bằng không thì sao?

Tổ An có chút chột dạ.

Sở Sơ Nhan lâm vào trầm mặc, một lúc sau chợt nói:

- Trên người ngươi có mùi của nữ nhân khác.

- Hả?

Tổ An vội vàng cầm tay áo ngửi ngửi, không có mà, hơn nữa vừa rồi ta rõ ràng đã thay xiêm y, thân là một anh hùng bàn phím, sao có thể phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.

Nhưng như vậy vẫn bị nàng ta đoán được?

Nữ nhân mẫn cảm với mùi vị không phải của mình như vậy sao?

Hắn vẫn gắng gượng nói:

- Có phải ngươi ngửi nhầm không? Có lẽ là vừa rồi không cẩn thận dính phải mùi trên người mẹ ngươi.

Sở Sơ Nhan cười lạnh:

- Bên miệng ngươi vẫn có dấu môi son của nữ nhân khác.

Tổ An:

- ...

Hắn cuối cùng cũng nhớ ra, lúc trước ở trong nước Thu Hồng Lệ truyền khí cho hắn, hai người từng miệng kề miệng.

Son môi nhòe màu hại chết người!

Tổ An chạy trối chết, trong lòng không ngừng mắng những gian thương vô lương của thế giới này, phải biết rằng son môi Thu Hồng Lệ dùng khẳng định là loại đắt nhất, không ngờ vẫn có vấn đề này.

Ơ, đợi đã, không phải nàng ta đã nói không ngại ta tìm nữ nhân khác ư? Ta chột dạ cái gì.

Tổ An theo bản năng muốn quay lại, có điều không biết vì sao, đi được vài bước vẫn từ bỏ ý định này.

Thôi.

Khi hắn trở lại phòng mình, bỗng nhiên cả người cứng đờ, bởi vì một thanh kiếm đã kề lên cổ hắn.

Hàn khí Trên thân kiếm kích thích cho da Tổ An lập tức nổi da gà, hắn vội vàng nói:

- Vị đại hiệp này, ngươi là cướp tiền hay là cướp sắc, chúng ta từ từ thương lượng, ngàn vạn đừng lỡ tay.

Hắn vừa nói vừa âm thầm chuẩn bị kêu gọi Đại Phong, nếu tình huống không đúng thì thuấn di đào tẩu.

Phía sau vang lên một tiếng cười:

- Cướp tiền thì ta có thể hiểu được, nhưng cướp sắc... Ngươi có không?

- Nữ nhân?

Nghe thấy thanh âm cố ý biến đổi ở bên cạnh, Tổ An thầm an tâm, nếu là sát thủ nam thì hắn đúng là có chút lo lắng, nhưng đối phó nữ nhân, hắn chính là am hiểu nhất.

- Nữ hiệp, ngươi nói thế ta không đồng ý đâu, ngươi có thể vũ nhục nhân cách của ta, nhưng không thể vũ nhục dung nhan anh tuấn của ta.

Tổ An nghiêm mặt nói.

- Phì, mồm mép láu lỉnh như vậy, chẳng trách tiện nhân Thu Hồng Lệ đó lại nhìn trúng ngươi.

Sau lưng truyền đến một tiếng hừ nhẹ, kiếm trên cổ cũng được thu lại.

Lúc này Tổ An mới rụt rè quay đầu nhìn, thấy một nữ tử che mặt đang chống vào vách tường, chậm rãi ngồi xuống giường hắn.

Theo động tác ngồi xuống của nàng ta, trước ngực hiện ra gợn sóng lay động.

- To quá.

Tổ An nuốt nuốt nước miếng, không kìm lòng được mà thốt lên.

Theo lý thuyết tuy mạch não của hắn không bình thường, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không xung động não tàn như vậy.

Nhưng một thân y phục dạ hành này của đối phương thật sự quá bó, để lộ ra hết ưu thế dáng người của nàng ta.

Hoàn toàn là cảm thán phát ra từ bản năng thân thể, không dùng đại não để thốt ra.

Lời vừa ra khỏi miệng hắn liền biết toi đời rồi, quả nhiên, nữ tử che mặt lạnh lùng nói:

- Ngươi nói gì?

- Ta là nói lời này của Bùi cô nương nghe chua quá.

Tổ An phản ứng cũng nhanh, lập tức lấp liếm, đôi mắt hoa đào biết cười này của đối phương, đặc biệt là đặc trưng trước ngực rõ ràng như vậy, cho dù là che mặt, cũng có thể lập tức nhận ra thân phận.

- Ta ghen á?

Bùi Miên Mạn cởi khăn che mặt xuống, tùy ý ném sang bên cạnh, trên mặt nở một nụ cười nghiền ngẫm,

- Trình độ tự sướng của các hạ không khỏi quá tốt rồi.

Thấy nàng ta chuyển hướng đề tài, Tổ An thầm thở phào nhẹ nhõm:

- Biết sao được, quá ưu tú tất nhiên sẽ dễ sinh ra những ảo giác này.

Bùi Miên Mạn hừ một tiếng:

- Thật sự không thể hiểu nổi với cái tính tình này của ngươi , Sơ Nhan làm sao mà chịu được ngươi.

- Vừa rồi ngươi tới chỗ Sơ Nhan à?

Tổ An có chút chột dạ, vừa rồi hai người ở đó chữa thương, không quá chú ý động tĩnh bên ngoài.

Có điều thị vệ chung quanh phòng bị nghiêm mật như vậy, trừ khi nàng ta cũng có kỹ năng thuấn di hoặc là ẩn nấp, nếu không chắc rất khó qua được tai mắt của thị vệ Sở gia.

- Không,

Sắc mặt Bùi Miên Mạn có chút mất tự nhiên, nửa đêm nửa hôm không đi tìm khuê mật, lại tới phòng của lão công nàng ta, luôn cảm thấy cứ kỳ kỳ, thế là vội vàng bổ sung một câu,

- Nghe nói thân thể nàng ta không khỏe, đã trễ thế này rồi nên cũng không muốn quấy rầy nàng ta nghỉ ngơi.

Sau khi nói xong bỗng nhiên nhíu mày, mất tự nhiên xoay người lại.

- Ngươi bị thương à?

Tổ An nghĩ đến vừa rồi thấy động tác của nàng ta có chút chậm chạp, cuối cùng liền có phản ứng.

Bình Luận (0)
Comment