- Hừ, ta chạy tới cứu ngươi, kết quả ngươi và hồ ly tinh đó trực tiếp chạy mất, để lại ta một mình đối phó với cao thủ Lục phẩm Trần Huyền, còn có nhiều thủ hạ của Hắc Phong Trại như vậy, hiện tại còn không biết xấu hổ là hỏi cái này à?
Nói tới cái này Bùi Miên Mạn lại tức, một mặt tức Thu Hồng Lệ, mặt khác tức Tổ An không ngờ lại thật sự đi theo nàng ta.
Đến từ Bùi Miên Mạn, điểm nộ khí +66+66+66...
Tổ An ngượng ngùng nói:
- Lúc ấy ta cũng không ngờ Thu Hồng Lệ lại đột nhiên kéo ta nhảy cầu, chuyện xảy ra quá đột nhiên, chờ ta có phản ứng thì đã uống không ít nước, rồi sau đó lại bị nàng ta kéo bơi tới bên bờ. Ta nhìn lại luôn thuyền, thấy ngươi và Trần Huyền đánh ngang tay, lại có người của quân phòng thành chạy tới, cho nên mới không quay lại tìm ngươi, để tránh mang tới thêm phiền cho ngươi.
Hắn đương nhiên lượt bớt chuyện Thu Hồng Lệ độ khí cho hắn, vừa rồi đã chọc giận một người, hắn không muốn trong thời gian ngắn lại chọc người thứ hai.
Điều duy nhất đáng để lấy làm mưng là, trên đường về hắn đã lau dấu môi son, nếu không hiện tại đúng là khó nói rõ.
- Hừ, coi như ngươi còn có chút lương tâm.
Nghe hắn vẫn chú ý tới tình hình chiến đấu của mình, sắc mặt Bùi Miên Mạn mới dịu đi một chút,
Có điều dẫu sao Trần Huyền cũng là Lục phẩm cao cấp, ta có thể giữ được một mạng cũng không tồi rồi, bị thương thì tính là gì?
Mắt Tổ An sáng rực lên:
- Ngươi bị thương ở chỗ nào? Chỗ ta có thuốc đây.
Bởi vì phương pháp tu luyện tìm chết của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, lúc trước sau khi hắn có, cố ý chuẩn bị một đống thuốc chữa thương, trong đó không thiếu hàng cao cấp đến từ chỗ Kỷ Đăng Đồ.
- Ngươi hỏi ta bị thương ở đâu, lại nhìn chằm chằm ngực ta làm gì?
Nụ cười trong mắt Bùi Miên Mạn xen lẫn quang mang nguy hiểm.
Tổ An lại đỏ mặt, vội vàng nói:
- Ta chỉ là quan tâm ngươi rốt cuộc bị thương thế nào thôi?
- Không cần bận tâm, không phải chỗ ngươi nữa.
Ánh mắt của Bùi Miên Mạn rất nghiền ngẫm,
- Ta đến bây giờ vẫn không hiểu, với tính tình vô lại như vậy của ngươi, Sơ Nhan rốt cuộc là coi trọng ngươi chỗ nào, đừng nói là nàng ta, ngay cả Thu Hồng Lệ không ngờ cũng ưu ái có thừa đối với ngươi, nhưng ta nhìn ngang nhìn dọc, cũng không nhìn ra trên người ngươi có gì đặc biệt.
Tổ An ngại ngùng cười:
- Người ta là đẹp trong tâm hồn, phải tiếp xúc nhiều với ta mới có thể thực sự hiểu được ưu điểm và sở trường của ta.
- Ngươi, đẹp trong nội tâm?
Bùi Miên Mạn không nhịn được mà bật cười, vừa cười liền tác động thương thế, đôi mi thanh tú lập tức nhăn lại.
- Ngươi bị thương trên lưng à?
Trải qua quan sát vừa rồi, Tổ An đã xác định được đại khái bộ vị bị thương, dẫu sao đối với bị thương mà nói, hắn cũng là chuyên ngành!
- Ừ.
Thấy hắn dường như muốn tới xem xét, kiếm trong tay Bùi Miên Mạn lại nâng lên,
- Không cần ngươi quan tâm, một chút thương tích nhỏ, không có chuyện gì đâu.
- Trị liệu chậm sẽ để lại sẹo đó.
Tổ An nhắc nhở.
Bùi Miên Mạn cười rộ lên:
- Ngươi tưởng ta là những tiểu cô nương dễ lừa đó à, người tu hành khác với người thường, năng lực tái sinh của bản thân rất mạnh, ta từ nhỏ đến lớn đã phải chịu không biết bao nhiêu thương tích, có lần nào để lại sẹo đâu?
- Vốn cho rằng ngươi là thiên kim tiểu thư xuất thân đại gia tộc, không ngờ lại sống vất vả như vậy.
Nghe thấy nàng ta nói từ nhỏ đến lớn phải chịu rất nhiều thương tích, An không khỏi có chút rung động, nhìn bề ngoài vui tươi và tính tình cởi mở đa tình của nàng ta thường ngày, thật sự rất khó tưởng tượng lại có một tuổi thơ như vậy.
Nụ cười Trên mặt Bùi Miên Mạn lập tức biến mất:
- Không cần ngươi đồng tình!
Thấy thái độ của nàng ta đột nhiên chuyển biến, Tổ An lại không để ý:
- Yên tâm đi, ta sẽ không nhắc tới chuyện này với Sơ Nhan đâu.
- Ngươi có nói hay không thì liên quan gì tới ta..
Bùi Miên Mạn nghiêng mặt đi, có điều biểu cảm trên mặt lại dịu đi mấy phần.
- Bị thương vẫn nên trị liệu sớm.
Tổ An lục tung tìm ra một đống thuốc,
- Thương thế cao thủ Lục phẩm tạo thành không phải dễ chịu như vậy, ngươi xem ở đại hội gia tộc lúc trước bị Ngô Địch đó làm bị thương, lúc ấy không chú ý, kết quả đến bây giờ vẫn còn lưu lại tai hoạ ngầm này.
- Bệnh tình của Sơ Nhan nghiêm trọng lắm à?
Ánh mắt của Bùi Miên Mạn trở nên phức tạp hơn mấy phần.
- Vẫn ổn, có thần y như ta, không có gì đáng ngại cả.
Tổ An đáp.
- Ngươi?
Bùi Miên Mạn hừ một tiếng,
- Nghe nói rõ ràng là dựa vào Kỷ thần y.
- Nhân sinh đúng là tịch mịch như tuyết, mỗi lần ta nói thật các ngươi đều không có ai tin.
Tổ An tìm mấy loại dược thuốc,
- Quay lại, ta xem vết thương cho ngươi.
Bùi Miên Mạn do dự một chút, vẫn quay người lại, thanh âm kiều mỵ nói:
- Ngươi không nên thừa cơ chiếm tiện nghi của ta, nếu không cho dù ngươi là lão công của Sơ Nhan,ta cũng sẽ không khách khí với ngươi đâu.
- Nhìn đôi mắt thuần khiết này của ta đi, ta là người như vậy sao?
Tổ An bất mãn nói.
- Ha ha!
...
Tổ An phát hiện trên lưng nàng ta có một vết thương dài chừng ba tấc, máu tươi đã thấm ướt quần áo chung quanh, chính bởi vì y phục dạ hành là màu đen, cho nên không nhìn rõ:
- Thằng chó Trần Huyền, xuống tay cũng quá độc ác rồi.
- Hừ, hắn cũng không tốt hơn là bao đâu.
Bùi Miên Mạn đắc ý hất hất lên cằm, hiển nhiên không muốn bị xem thường.
- Được rồi được rồi, biết ngươi lợi hại rồi.
Tổ An nhẹ nhàng kéo một, xé quần áo ở gần vết thương của nàng ta.
- Ngươi làm gì thế?
Cả người Bùi Miên Mạn cứng đờ, kiếm trong tay cũng nắm chặt lại.