- Thả lỏng một chút, không rửa sạch chung quanh vết thương, làm sao rịt thuốc cho ngươi được? Tổ An đáp,
- Yên tâm đi, lá gan của ta vẫn chưa lớn đến mức bắt nạt khuê mật của lão bà ở nhà mẹ đẻ nàng ta đâu.
- Hì hì, thách ngươi cũng không dám.
Thấy hắn không có động tác tiến thêm một bước, Bùi Miên Mạn cũng thả lỏng hơn một chút.
Tổ An dùng bông nhẹ nhàng lau xung quanh vết thương cho nàng ta:
- Đau không?
- Bình thường, ngươi tiếp tục đi.
Bùi Miên Mạn nhíu mày, hiển nhiên đang cố gắng chịu đựng.
Rất nhanh trong phòng lâm vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng Tổ An tập trung xử lý vết thương rịt thuốc.
Lần đầu tiên da thịt bị nam tử chạm đến như vậy, trên mặt Bùi Miên Mạn hiện lên một chút đỏ ửng, có điều thẹn thùng không phải tính tình của nàng ta, rất nhanh liền cười rộ lên:
- Thế nào, da thịt của ta so sánh với lão bà ngươi thì ai tốt hơn?
Tổ An cười bảo:
- Ngươi hy vọng ta trả lời ngươi tốt hơn lão bà của ta, hay là lão bà của ta tốt hơn ngươi?
Thấy hắn đá bóng lại, Bùi Miên Mạn hừ một tiếng:
- Sặc, đúng là giảo hoạt giống như hồ ly. Nếu không phải xác định tên gia hỏa ngươi từ nhỏ đã lớn lên ở Minh Nguyệt Thành, còn tưởng rằng là bị lão yêu quái nào đó thay thế rồi.
Nghe thấy lời nói của nàng ta, Tổ An có chút thất thần, kỳ thật tình huống hiện tại của hắn trên ý nghĩa nào đó cũng coi như là bị lão yêu quái phụ thể, không đúng, nhiều lắm là tiểu yêu quái thôi, kiếp trước ta vẫn còn trẻ mà.
Xử lý xong miệng vết thương của nàng ta, Tổ An nói:
- Băng bó xong rồi, có điều ngươi mất máu quá nhiều, hiện tại quá yếu ớt, tối nay hay là đừng ra ngoài đi lung tung, cứ ở đây nghỉ ngơi đi. Nếu không rơi vào trong tay tặc hái hoa, ta sẽ đau lòng lắm.
- Cho dù ngươi không tin nhân phẩm của ta, cũng có thể tin nhãn quang chọn vị hôn phu của Sơ Nhan, ta lát nữa sang phòng bên cạnh ngủ, ngươi cứ dưỡng đủ tinh thần xong thì muốn đi đâu cũng được.
Bùi Miên Mạn do dự một lúc, một lúc sau mới nói:
- Chuyện này không được nói với Sơ Nhan... Cũng đừng nói với bất kỳ ai của Sở gia.
Tổ An không nhịn được mỉm cười:
- Vốn là rất bình thường, sao bị ngươi nói ra lại giống như yêu đương vụng trộm vậy. Yên tâm đi, đây là bí mật giữa hai người chúng ta.
- Miệng chó không mọc được ngà voi!
Bùi Miên Mạn xì một tiếng, hung hăng đóng cửa lại.
Tổ An bực lắm, nữ nhân này ít nhiều gì cũng phải cho ta lấy chăn gối đã chứ?
Có điều với thể chất hiện giờ của hắn,có chăn có gối hay không cũng không quan trọng, cũng liền lười chẳng muốn đi gõ cửa.
Đi tới phòng bên cạnh, tìm mấy ghé dài chập lại, lúc nằm xuống đang định ngủ, bỗng nhiên trong lòng giật thót, bởi vì không biết bên cạnh từ lúc nào lại có thêm một người.
Tổ An bỗng nhiên đứng dậy, toàn thân vận sức chờ phát động, lúc đang muốn công kích, lại thấy rõ một khuôn mặt giống như vỏ quýt khô.
- Mễ tiền bối?
Không ngờ là Mễ lão đầu, người này cả ngày đến vô ảnh đi vô tung, đúng là giống như quỷ vậy.
Lúc trước Hoàng hậu tỷ tỷ nói hắn ít nhất cũng là Cửu phẩm, xem ra quả nhiên lời này không giả.
- Không sai, tính cảnh giác càng lúc càng cao.
Mễ lão đầu gật đầu, tuy là đang khen người, nhưng trên mặt lại không hề có nét cười.
- Tiền bối muộn như vậy rồi còn tới tìm ta là có chuyện gì?
Tổ An hỏi dò.
Đồng thời trong lòng cũng buồn bực không thôi, người này thường xuyên làm loại chuyện bất thình lình này.
Ta có một mình còn đỡ, nếu lần sau đang trao đổi chiều sâu với hồng nhan tri kỷ, hắn đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, nói không chừng sẽ bị dọa cho xìu mất.
Hơn nữa là một nam nhân, thật sự không muốn nữ nhân của mình bị người khác nhìn thấy, cho dù đối phương là lão đầu cũng không được.
Chỉ tiếc tu vi của đối phương hơn xa hắn, trước mắt mà nói hắn cũng không tìm thấy biện pháp gì.
- Nghe nói ngươi đến Thần Tiên Cư à? Còn được hoa khôi ưu ái?
Mễ lão đầu nhìn hắn với vẻ quỷ dị.
- Tin tức của tiền bối đúng là linh thông,
Tổ An cười cười ngượng ngùng,
- Có thể là mị lực cá nhân của ta khá lớn, trời sinh có lực tương tác với nữ nhân, ha ha.
Nói tới về sau, bản thân cũng xấu hổ cười mấy tiếng.
- Gần đây tâm tình của ngươi hình như rất không tồi.
Mễ lão đầu cau mày.
- Cũng tạm.
Tổ An cười ngượng ngùng, không rõ hắn có ý gì.
- Lúc trước ngươi rõ ràng là thương tâm muốn treo cổ, hiện tại vì sao lại thoải mái cao hứng như vậy, chẳng lẽ là tìm được biện pháp trị liệu gì mới à?
Mễ lão đầu nói xong tầm mắt hướng xuống dưới bụng hắn.
Tổ An chỉ cảm thấy háng lạnh toát, theo bản năng nghiêng sang bên, né tránh ánh mắt của hắn:
- Không phải tiền bối nói tu đến Tông Sư cảnh thì có thể tự mình phá giải phong ấn à, có đường hướng rồi thì tất nhiên không cần phải áp lực như vậy nữa.
Không biết vì sao, Mễ lão đầu thủy chung mang tới cho hắn một loại cảm giác áp lực khó hiểu, khiến hắn không dám nói thẳng ra.
Đồng thời trong lòng thầm nghĩ, sau này phải cẩn thận, vạn nhất ngày nào đó buổi sáng nhất trụ kình thiên bị hắn nhìn thấy, sợ rằng sẽ có chút không ổn.
- Ờ.
Hiển nhiên là chấp nhận cách giải thích của hắn, Mễ lão đầu thu hồi ánh mắt, nói tiếp,
- Hiện tại thân thể của ngươi không được, nên đặt nhiều tinh lực ở trên đề thăng tu vi, ít dính dáng tới những nữ nhân đó thôi, dù sao đối với ngươi mà nói cũng không có ý nghĩa gì.
Tổ An:
- ...
Ngươi nói rất có lý, ta thực sự không biết đáp lại thế nào.
Ở trong mắt Mễ lão đầu, chỗ đó của hắn vẫn bị phong ấn, đích xác đi chung quanh trêu chọc nữ nhân cũng không có ý nghĩa, hơn nữa rõ ràng không được còn có hành vi như vậy, khiến đối phương vô cùng nghi hoặc.