- Hoa khôi của Thần Tiên Cư đó không đơn giản, ngươi tốt nhất quá nhiều tiếp xúc quá nhiều, để tránh gây họa.
Mễ lão đầu nhắc nhở, đối phương là lô đỉnh mà hắn đã chọn, tất nhiên không hy vọng xảy ra bất ngờ.
- Tiền bối có biết bối cảnh của Thu Hồng Lệ không?
Tổ An không khỏi cảm thấy tinh thần chấn động, một là tò mò thân phận của Thu Hồng Lệ, hai là cảm thán Mễ lão đầu mỗi ngày đều tưới hoa ở Sở phủ, kết quả giống như tất cả đại sự của Minh Nguyệt Thành hắn đều biết hết vậy, cũng không biết là làm thế nào.
- Cụ thể thì không rõ, có điều tuyệt không thể chỉ là hoa khôi, ngươi không có chuyện gì thì đừng trêu chọc nàng ta,
Mễ lão đầu dừng một chút, nhìn nhìn phòng bên cạnh,
- Còn cả tiểu thư Bùi gia tiểu thư ở cách vách nữa, cũng không biết sao lại tốt với ngươi, có điều ngươi cũng đừng đùa với lửa, nếu như bị Sở gia phát hiện rồi đuổi ra khỏi nhà, hừ hừ...
Tuy hắn không nói cụ thể sẽ như thế nào, nhưng ý uy hiếp vô cùng rõ ràng.
Tổ An biến sắc:
- Ta biết rồi.
- Ngoài ra nhớ kỹ chuyện ta dặn ngươi, tiếp xúc nhiều với huynh đệ Vi thị, nhà bọn họ mỗi ngày có chuyện lớn nhỏ gì cũng đều phải báo cáo với ta.
Mễ lão đầu nói xong liền run rẩy bỏ đi, rõ ràng là nhìn gió thổi qua sẽ ngã, nhưng bước ra vài bước, thân hình đã biến mất trong đêm tối.
Áp lực Trên người Tổ An đột nhiên nhẹ bẫng, nghĩ đến từ nay về sau không biết lúc nào sẽ có một người đang âm thầm nhìn chằm chằm ngươi, loại cảm giác khó chịu này đúng là quá cường liệt.
- Rốt cuộc là vì sao hắn lại chú ý Vi gia như vậy?
Tổ An lâm vào trầm tư.
Lúc hắn lâm vào trầm tư, Mễ lão đầu hiển nhiên cũng rất nghi hoặc:
- Tên gia hỏa đó rốt cuộc là vì sao lại có nữ nhân duyên như vậy, rõ ràng là không được mà...
Suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra nguyên do, cuối cùng lắc đầu lười chẳng muốn truy đến cùng nữa.
Thôi, hắn có nhiều hồng nhan tri kỷ cũng tốt, tương lai dù sao cũng đều là của ta.
Nói ra mới thấy sao tiểu cô nương họ Bùi đó lại to vậy nhỉ?
Một đêm không có chuyện gì, ngày hôm sau Tổ An tỉnh lại, vội vàng tới cách vách tìm Bùi Miên Mạn, ai ngờ chăn đã được gấp gọn gàng, giai nhân sớm đã mất dạng.
Chú ý thấy chỗ gối đầu có một tờ giấy, Tổ An đi tới cầm lên xem, bên trên để lại một hàng chữ xinh đẹp:
- Nhớ chuyện ngày hôm qua đã đáp ứng ta.
Ngửi mùi thơm lưu lại trên giường, Tổ An bật cười, nữ nhân này là có tật giật mình à?
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập, trong lòng Tổ An mừng rỡ, chẳng lẽ là trong lòng nàng ta không nỡ, đi rồi còn quay lại?
Kích động chạy tới mở cửa, lại nhìn thấy một khuôn mạt béo núc, lập tức liền mất hứng:
- Là ngươi à.
- Nếu không thì Tổ huynh tưởng là ai?
Sở Ngọc Thành hiếu kỳ nói, Sở Hồng Tài ở phía sau hắn cũng nghi hoặc.
- Ta tưởng tiên nữ trên trời tới tìm.
Tổ An hậm hực nói.
Sở Ngọc Thành cười ha ha:
- Thu cô nương của Thần Tiên Cư không kém gì tiên nữ, tối hôm qua... Thế nào?
Vừa nói vừa mắt la mày lém, trên khuôn mặt mập mạp lộ ra nụ cười đáng khinh.
Sở Hồng Tài ở bên cạnh cũng giỏng tai, đồng thời hai tay nắm chặt lại, hiển nhiên trong lòng khá là khẩn trương.
- Đương nhiên là thích tới lên mây rồi.
Tổ An cũng lộ ra một ánh mắt ngươi biết mà.
Sở Ngọc Thành cũng nghe mà mặt mày hớn hở, có điều Sở Hồng Tài ở bên cạnh thì tức tới nổ phổi, hừ một tiếng muốn xoay người rời đi.
Đến từ Sở Hồng Tài, điểm nộ khí +999!
Sở Ngọc Thành vội vàng giữ hắn lại, nói với Tổ An:
- A Tổ, ngươi cũng biết hắn là fan cuồng nhiệt của Thu Hồng Lệ, trong nhất thời chắc là có chút không thể chấp nhận được chuyện như vậy, ngươi cũng đừng quá để ý, hắn không phải là nhằm vào ngươi.
Tổ An cười ha ha:
- Yên tâm đi, vừa rồi ta là trêu các ngươi thôi, ngày hôm qua cùng Thu Hồng Lệ ra ngoài chơi thuyền trên sông, ai ngờ bỗng nhiên gặp phải đạo tặc của Hắc Phong Trại, vất vả lắm mới chạy được, quả thực là xui xẻo tột cùng.
- Hả? Thu cô nương thì sao?
Sở Hồng Tài ở bên cạnh quýnh lên.
Tổ An không nhịn được nói:
- Đồ thấy sắc quên nghĩa, chẳng lẽ ngươi không thể quan tâm ta trước một chút à?
Sở Hồng Tài lẩm bẩm một tiếng:
- Ngươi không phải vẫn đứng sờ sờ ở đây sao?
- Yên tâm đi, Thu cô nương của ngươi không sao cả, nửa đường có một người thần bí đến cứu chúng ta, về sau quân phòng thành tới, đạo tặc Trần Huyền đó liền rút lui rồi.
Tổ An nửa thật nửa giả giải thích.
- Trần Huyền tự mình tới!
Sở Ngọc Thành kinh hô một tiếng,
- Tên gia hỏa đó mấy lần cướp thương đội Sở gia chúng ta, Sở gia mấy lần muốn vây quét hắn đều không, không ngờ lá gan lại lớn như vậy dám chạy đến Minh Nguyệt Thành.
Tối hôm qua từ Thần Tiên Cư đi ra, Sở Hồng Tài thương tâm muốn chết chạy đi tìm say, hắn cũng đi theo cùng, về sau hai người uống rượu tới khi sắp bình minh mới trở về, cho nên không rõ lắm chuyện phát sinh tối hôm qua.
Sở Hồng Tài cũng gật đầu phụ họa nói:
- Ta cũng đi theo tham gia mấy lần vây quét, đáng tiếc tên gia hỏa đó đến vô ảnh đi vô tung, trơn tuột như cá trạch, thậm chí đến bây giờ vẫn chưa có ai thấy được thấy mặt thật của hắn.
Vẻ mặt Tổ An cổ quái nói:
- Kỳ thật hai ngươi đã thấy rồi.
- Chúng ta thấy rồi.
Hai người ngây đơ.
- Không chỉ đã thấy, còn giao thủ nữa.
Tổ An cười bảo,
- Chính là tên tóc đỏ tối hôm qua đánh nhau với các ngươi ở trong lâu đó.
- Là hắn!
Hai người đồng thời giật nảy mình.
Sở Ngọc Thành mắng:
- Tên gia hỏa đó nhìn một cái là biết không phải thứ tốt, không ngờ lại là Trần Huyền tội ác chồng chất.