Sở Hồng Tài thì hưng phấn nói:
- Trần Huyền này đúng là tìm chết, dám ngang nhiên chạy đến Minh Nguyệt Thành, trước kia mọi người không rõ diện mạo của hắn, hiện tại đã biết rồi hắn còn muốn chạy sẽ không dễ dàng như vậy nữa! Người này cũng không biết mà bị chập dây thần kinh nào.
Tổ An sờ sờ mũi, tên gia hỏa bị chập dây thần kinh trong miệng ngươi chính là tới tìm ta báo thù, đương nhiên những cái này không cần thiết phải nói với bọn họ:
- Đúng rồi, sáng sớm các ngươi đã tới tìm ta làm gì?
- Xem trí nhớ của ta này.
Sở Ngọc Thành vỗ trán, lấy một hộp thức ăn, nói:
- Bánh bao của Thái Ký, đậu hủ của Hòa Ký, đều là nổi danh nhất trong thành, thường ngày đều rất khó mua được, hôm nay chúng ta trở về sớm, thuận tiện mang về một phần cho ngươi, mọi người cùng nhau ăn.
- Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo.
Tổ An thầm nghĩ hai tên gia hỏa này không phải là hạ độc ở bên trong chứ.
Sắc mặt Sở Ngọc Thành cứng đờ, buồn bã nói:
- Tối hôm qua hồng mới uống một đêm rượu buồn, còn tưởng rằng Thu cô nương bị ngươi... Khà khà, tàn phá rồi, cho nên ta cố ý kéo hắn tới tìm ngươi hỏi thăm một chút tin tức, cũng không tiện đi tay không, không ngờ đêm qua là Hồng Tài lo lắng suông rồi, ha ha.
Hắn cũng ý thức được nói như vậy dường như có chút vui sướng khi người khác gặp họa, vội vàng xếp bát đũa:
- Mau nhân lúc còn nóng, lạnh thì không ăn được đâu.
Thấy hai người cũng ăn, lúc này Tổ An mới yên lòng, múc một chén não đậu hủ, ừ thơm thật, đã lâu rồi chưa được ăn mùi vị như vậy.
Cho tới khi đoàn người đi đến đại sảnh, hắn vẫn khen không dứt miệng:
- Quả thật là là vừa trắng vừa mềm lại vừa thơm, lần sau nhất định phải đi thử.
- Ha ha, A Tổ quả nhiên là người trong đồng đạo, lần sau dẫn ngươi đi cùng.
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên thanh âm thở phì phì:
- Hèn hạ vô sỉ hạ lưu!
Tổ An ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện Sở Hoàn Chiêu đang mặt đỏ bừng hầm hầm nhìn mình.
Đến từ Sở Hoàn Chiêu, điểm nộ khí +444!
Sở Ngọc Thành vui sướng khi người khác gặp họa nói:
- A Tổ, ngươi đắc tội với Tiểu Chiêu chúng ta lúc nào thế.
- Còn cả tên mập chết tiệt ngươi nữa, cũng không phải thứ tốt gì, tỷ phu chính là bị các ngươi làm hỏng rồi!
Nói xong giậm giậm chân, xoay người thở phì phì chạy đi.
Sở Ngọc Thành ngây đơ, tỷ phu của ngươi hỏng thì mắc mớ gì đến chúng ta, vừa rồi chúng ta chính là đang thảo luận não đậu hủ mà.
- Cô gia cô gia, nên đi học rồi, ngựa đã chuẩn bị xong cho ngài rồi.
Thành Thủ Bình không biết từ chỗ nào ra, vẻ mặt tha thiết nói.
Lúc này Tổ An mới ý thức được ba ngày nghỉ sau khi ra khỏi bí cảnh lúc trước đã hết rồi, hôm nay quả thật là ngày đến trường.
Vừa nghĩ tới đến trường sắc mặt lại xịu xuống, có điều nghĩ đến mỹ nhân hiệu trưởng, còn có Thương lão sư mỹ lệ, cùng với những bạn học cung cấp điểm nộ khí, tâm tình lập tức tốt hơn nhiều.
- Sao hôm nay tiểu tử ngươi lại nịnh nọt như vậy?
Tổ An vừa đi tới cửa lớn vừa hiếu kỳ nói.
- Ta vẫn luôn cúc cung tận tụy với cô gia như vậy mà...
Thành Thủ Bình nói một đống từ ngữ loạn thất bát tao, cuối cùng mới đổi đề tài,
- Nếu lần sau cô gia tới Thần Tiên Cư, có thể dẫn ta đi tham quan một chút không.
- Cẩu nô tài, ngươi dám xúi bẩy chủ nhân tới chỗ bẩn thỉu đó!
Đúng lúc này, một cây roi gào thét quất tới, sau đó vang lên tiếng hét thảm thê lương của Thành Thủ Bình.
Tổ An thấy mà nuốt nuốt nước miếng, uy lực của roi này hắn đã chịu qua rồi, cảm giác đau xót đó sướng vô cùng.
Chẳng trách Thành Thủ Bình lại kêu thê lương như vậy.
Thì ra vừa rồi Sở Hoàn Chiêu càng nghĩ càng khó chịu, liền định trở về chất vấn Tổ An một chút, nào ngờ vừa về liền thấy Thành Thủ Bình nói những lời này, vốn đã đang giận dữ, quả thực giống như lửa cháy đổ thêm dầu, lập tức bạo phát.
Quất một roi thấy vẫn chưa xả hận, lại quất roi thứ hai.
Nhìn bộ dạng vẫn muốn quất roi thứ ba của nàng ta, Tổ An vội vàng cản nàng ta lại:
- Được rồi được rồi, với cái thân thể bé nhỏ này của hắn mà quất thêm là chết đó.
Nhìn thấy hắn, Sở Hoàn Chiêu lại càng tức, giơ lên roi muốn đánh hắn.
Có điều cuối cùng vẫn không hạ xuống, trực tiếp hừ một tiếng xoay người bước đi:
- Ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa!
Nhìn thấy nàng ta lại giở tính tiểu hài tử, Tổ An cười cười, sao cảm thấy nha đầu này càng lúc càng đáng yêu vậy nhỉ?
Cho nên mới nói vẫn là gen tốt thì đẹp, cho dù là tính tình hay hờn dỗi cũng không khiến người ta ghét.
Quay đầu nhìn Thành Thủ Bình một cái:
- Ngươi đó, sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy bởi cái miệng này, sau này cẩn thận một chút, đừng động cái là gào thét.
- Vâng.
Vẻ mặt Thành Thủ Bình u oán, thầm nghĩ cái này thì có gì đâu, tới Thần Tiên Cư là cô gia, thích cũng là cô gia, ta chỉ là thuận miệng nhắc tới, kết quả vì sao lại là ta bị đánh chứ.
Hừ, uổng cho ta trước kia còn ủng hộ Nhị tiểu thư và cô gia, sau này kiên quyết ủng hộ Đại tiểu thư!
Nhìn thấy bộ dạng ủy khuất đó của hắn, Tổ An lấy ra một thỏi bạc ném cho hắn:
- Tự đi mua thuốc đi, nghỉ ngơi một chút, hôm nay sẽ không cần đưa ta, để tránh Tiểu Chiêu nhìn thấy ngươi lại tức giận.
Nhìn thấy bạc mắt Thành Thủ Bình sáng rực lên, mặt mày hớn hở nói:
- Đa tạ cô gia, cô gia là tốt nhất.
Cô gia tính tình hào sảng như vậy, đáng để sau này hàng đêm đổi tân nương, đương nhiên bởi vì có vết xe đổ, lời chúc phúc này của hắn cũng không dám nói ra.
Không chịu nổi ánh mắt buồn nôn đó của hắn, Tổ An vội vàng đuổi theo Sở Hoàn Chiêu.