Trước kia nàng ta đều ở cửa chờ Tổ An cùng đi học, nhưng hôm nay lại trực tiếp cưỡi ngựa chạy trước.
Tổ An mất bao công sức mới đuổi kịp:
- Ôi chao, ai chọc Tiểu Chiêu nhà ta mà tức tối như vậy.
Sở Hoàn Chiêu phụng phịu, vẫn không hé răng.
Tổ An ghé tới:
- Vẫn giận chuyện ta không mang lễ vật về cho ngươi à? Ngươi muốn cái gì, hiện tại ta sẽ đi mua cho ngươi, ca có tiền mà...
Sở Hoàn Chiêu không chịu nổi sự làm phiền của hắn:
- Ta biết rõ không phải như thế mà.
- Vậy thì bởi vì gì?
Tổ An cười hỏi.
Sở Hoàn Chiêu quay mặt qua chỗ khác:
- Biết rõ còn cố hỏi.
Mắt Tổ An đảo quanh:
- Là vì chuyện Thần Tiên Cư tối hôm qua à?
Sở Hoàn Chiêu hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần càng lúc càng lạnh hơn mấy phần.
- Ta tới đó thuần túy là bị hai tên nhị phòng tam phòng kéo đi, bọn họ tìm ta hỏi thăm vấn đề bệnh tật của tỷ tỷ ngươi, ta lừa bọn họ nói không có gì đáng ngại, nhưng bọn họ cũng không phải kẻ ngu dốt, sao lại dễ dàng tin chứ?
- Thế là cố ý mời ta tới Thần Tiên Cư để thử ta, dẫu sao nếu tỷ tỷ ngươi thực sự có chuyện, ta khẳng định là không có tâm tình đi chơi bời.
- Cho nên ta tương kế tựu kế, để triệt để khiến bọn họ tin tỷ ngươi không sao, mới làm ra hy sinh lớn như vậy, gắng gượng tới loại địa phương đó.
Tổ An nghiêm trang nói, đồng thời trong lòng cũng có vài phần bội phục năng lực bịa chuyện của mình.
Về phần hai tên Ngọc Thành và Sở Hồng Tài này gánh oan là được rồi, dù sao vốn cũng là các ngươi gọi ta đi mà.
- Thật à?
Sắc mặt Sở Hoàn Chiêu cuối cùng cũng có vài phần dịu đi.
- Đương nhiên là thật rồi, ngươi biết ta xưa nay luôn chính trực, sao có thể đắm mình ở những nơi như thế!
Tổ An nghĩa chính ngôn từ nói, vừa nói vừa còn ưỡn ngực, cả người lộ ra vẻ vô cùng vĩ ngạn.
- Nhưng... Nhưng ta nghe nói hoa khôi đó của Thần Tiên Cư chọn ngươi... Làm... Khách vào màn.
Sở Hoàn Chiêu thở phì phì nói, đám yêu diễm đê tiện ở bên ngoài suốt ngày câu dẫn tỷ phu nhà ta.
Tổ An cười bảo:
- Ngươi nghĩ nhiều rồi, chúng ta chỉ là uống trà tâm sự thôi, còn chưa nói được mấy câu thì gặp phải Hắc Phong Trại Trần Huyền.
- Trần Huyền!
Sở Hoàn Chiêu giật nảy mình, hiển nhiên mấy năm nay Trần Huyền cướp bóc thương lộ xung quanh Minh Nguyệt Thành, Sở gia bị hại rất nhiều, ngay cả người không để ý tới tới sự vụ gia tộc như nàng ta cũng biết đại danh của đối phương.
- Tỷ phu, ngươi không sao chứ?
Cho dù biết hắn hiện giờ vẫn yên lành đứng ở chỗ này, Sở Hoàn Chiêu vẫn lo lắng kéo tay hắn không ngừng kiểm tra xem trên người hắn có bị thương hay không. Nhìn thấy bộ dạng lo lắng khẩn trương xuất phát từ nội tâm đó của nàng ta, trong lòng Tổ An cảm thấy ấm áp, tuy thường ngày nha đầu này hơi điêu ngoa một chút, nhưng đối với mình vẫn rất tốt.
Khi vừa tới thế giới này nguy cơ bốn bề, cũng là nàng ta khiến mình cảm nhận được sự ấm áp duy nhất:
- Yên tâm đi, ta không sao, chỉ là một Trần Huyền vẫn không làm gì được ta.
Đến từ Trần Huyền, điểm nộ khí +431!
Điểm nộ khí thu được khiến Tổ An ngây người, đây là tình huống gì, vì sao lại thu được điểm nộ khí của hắn?
Chẳng lẽ...
Đúng lúc này, một đạo ô quang bắn tới, lông tóc cả người Tổ An dựng đứng, vội vàng ôm Tiểu Chiêu ở bên cạnh từ trên lưng ngựa lăn xuống.
Cơ hồ là cùng lúc, một mũi trường tiễn bắn trúng vị trí vừa rồi của hắn, con ngựa đáng thương đó trực tiếp bị kình lực cường đại bắn cho nổ tung.
Huyết nhục đầy trời bắn ra bốn phía, con ngựa đó của Sở Hoàn Chiêu cũng bị sợ hãi, đứng thẳng lên hí một tiếng, sau đó tung bốn vó chạy như điên rời đi.
Nếu không phải Tổ An trước đó đã ôm nàng ta xuống, hậu quả là không thể lường được.
- Làm sao vậy?
Sở Hoàn Chiêu sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nàng ta thường ngày lá gan cũng lớn, nhưng đã bao giờ gặp tình cảnh huyết nhục bay đầy trời thế như này đâu, vội vàng túm chặt lấy tay áo Tổ An, thân thể không kìm lòng được mà có chút run rẩy.
Thị vệ Sở gia ở chung quanh đều có phản ứng, vội vàng rút ra vũ khí, vây hai người ở giữa, vẻ mặt cảnh giác nhìn chung quanh.
Bách tính xung quanh tức thì bị biến cố này khiến cho hoảng sợ không thôi, một đám người đều bắt đầu chạy trốn, hiện trường là một mảng hỗn loạn, nào có nhìn ra được thích khách ở đâu.
Trong lòng Tổ An lại có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía nơi nào đó, chỉ thấy Trần Huyền tóc đỏ từ phía sau một cột nhà ở lầu ba của một tòa nhà nào đó thò nửa người ra, trong tay đang kéo một cây cung lớn, hiển nhiên một tên vừa rồi là hắn bắn ra.
Thấy Tổ An phát hiện ra mình, trên mặt Trần Huyền lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, vươn tay ra ra dấu cắt yết hầu, sau đó nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
Tổ An nhướng mày, người này không ngờ am hiểu cả đạo thích khách, một kích không trúng tức khắc trốn xa.
Hắn thà mong đối phương ở lại tiếp tục bắn giết còn hơn, như vậy hắn sẽ có cơ hội cầm chân, chờ quân phòng thành hoặc là vệ đội Sở gia nghe tin chạy tới, triệt để tiêu diệt tai hoạ ngầm này.
Đáng tiếc!
Chẳng trách người này nhiều năm như vậy vẫn có thể sống tốt dưới sự vây quét hợp lực của Sở gia và Thành chủ.
Nghĩ đến sau này phải thời khắc phòng bị một cao thủ trốn trong chỗ tối ám sát mình, sắc mặt Tổ An rất khó coi, đối phương có thể thất bại rất nhiều lần, nhưng hắn chỉ cần thất bại một lần, cái mạng này sẽ không còn nữa.
- Nhị tiểu thư, cô gia, không phát hiện thích khách!
Một hộ vệ cao gầy khỏe mạnh của Sở gia ra ngoài tìm kiếm một vòng rồi về bẩm báo.