Thương Lưu Ngư nghĩ nghĩ một chút, từ trong lòng lấy ra một thứ hình dạng như ngọc bội đưa tới:
- Ngươi mang thứ này ở trên người, vào thời khắc mấu chốt nói không chừng có thể cứu ngươi một mạng.
- Đây là gì thế?
Lúc ban đầu Tổ An nghĩ là ngọc bội, nhưng nhận lấy nhìn một cái, lại phát hiện mỏng hơn ngọc bội rất nhiều, toàn thân có màu trắng, lờ mờ còn ánh ra một chút ánh sáng màu lam, nhìn cũng rất đẹp.
Thương Lưu Ngư do dự một chút, đáp:
- Ngươi cứ coi như nó là một khối ngọc bội đi, nó có thể giúp ngươi ngăn cản một lần vết thương trí mạng. Có điều ngươi nhất định phải nhớ lấy, thứ này chỉ dùng được một lần, phát huy xong một lần sẽ tự động vỡ nát, tiếp theo chính là không cản được nữa.
- Có thể ngăn được một lần đã là rất nghịch thiên rồi.
Tổ An không ngờ thứ này lại có hiệu quả lớn như vậy, trong nhất thời không biết nên nói gì cho phải, vội vàng trả lại,
- Thứ quý giá như vậy ta thực sự không thể nhận.
Thương Lưu Ngư mỉm cười, không cầm lấy:
- Có quý giá tới mấy cũng không bằng được tính mạng, ngươi cứ nhận đi, ta không muốn bằng hữu vất vả lắm mới làm quen được lại không cẩn thận mà bị người ta giết.
- Được rồi, vậy ta cũng sẽ không làm kiêu, hiện tại quả thật rất cần thứ này.
Tổ An thu lại khối "Ngọc bội" đó,
- Đáng tiếc ta không có thứ gì tốt để hoàn lễ... Ngươi có cần Ngân phiếu không?
Hiện tại ở trên người hắn thực sự không có thứ gì quý giá, lúc trước những nguyên thạch Thiên cấp đó là của Mị Ly, sau khi bị nàng ta cảnh cáo thì không dám mang ra tặng nữ nhân khác nữa; Tẩy Tủy Quả cũng không còn, hơn nữa nhìn khí chất nhàn tĩnh này của Thương Lưu Ngư, dường như không có hứng thú với tu luyện đánh đánh giết giết.
Nghĩ tới nghĩ lui, thứ quý giá nhất trên người chỉ còn lại ngân phiếu, bằng không không thể dùng thịt để đáp trả chứ?
Hắn cũng không ngại, nhưng hiển nhiên người ta sẽ không đồng ý.
Thương Lưu Ngư mỉm cười:
- Ngân phiếu thì không cần, ngươi kể cho ta một chút chuyện phát sinh trong bí cảnh đi, cảm thấy sau chuyến đi tới bí cảnh lần này, biến hóa của ngươi hơi lớn.
- Ha ha cái này thì không thành vấn đề.
Tổ An thầm nghĩ biến hóa đương nhiên là lớn rồi, ta cũng không còn là nam nữa, chẳng lẽ cái này mà nàng ta cũng có thể nhìn ra được à?
- Ngươi trước tiên mặc áo vào đi đã.
Nhìn thấy hắn đứng lên, một cỗ cảm giác áp bức của nam nhân ùa tới, Thương Lưu Ngư mất tự nhiên quay đầu đi, thầm nghĩ trước kia nhìn bộ dạng của nhìn hắn thanh tú, không ngờ dưới quần áo lại là như vậy.
- Ngại quá, thất lễ rồi.
Kiếp trước Tổ An cởi trần quen rồi, vừa hay vết máu đã rửa sạch, vội vàng cầm quần áo mặc vào, tiếp theo liền kể cho nàng ta chuyện mình đã gặp phải trong bí cảnh.
Công phu mồm mép của hắn vốn đã rất tốt, toàn bộ quá trình được hắn chính miệng nói ra quả thật là kinh tâm động phách.
Đương nhiên bởi vì đáp ứng Mị Ly, một số chuyện là không thể nói với Thương Lưu Ngư.
Dù là như vậy, nàng ta đã nghe mà kinh ngạc không thôi:
- Những năm gần đây học sinh của Minh Nguyệt Học Viện tới bí cảnh cũng không ít, nhưng chỉ sợ tất cả kinh lịch của bọn họ cộng lại cũng không phong phú được bằng một mình ngươi.
Tổ An cười ha ha:
- Tất nhiên, chứng tỏ ta chính là đứa con của vận mệnh mà thôi
- Ta thích loại tâm thái lạc quan này của ngươi.
Thương Lưu Ngư cười ôn nhu, nụ cười đó giống như gió nhẹ trong mùa xuân, luôn có thể khiến người ta vui vẻ thoải mái.
- Đúng rồi, ốc biển lần trước ngươi cho ta mượn giờ trả lại cho ngươi này.
Tổ An vừa nói vừa sờ sờ áo trong, bỗng nhiên động tác cứng lại.
Lúc này hắn mới nhớ tới tối hôm qua cầm áo khoác cho Thu Hồng Lệ che thân thể, quên không lấy ốc biển ra.
Chú ý thấy biểu cảm xấu hổ của hắn, Thương Lưu Ngư nhoẻn miêng cười nói:
- Làm sao vậy, không cẩn thận làm mất rồi à?
- Mất thì không mất, chỉ là không ở trong bộ quấn áo này.
Tổ An ngượng ngùng nói,
- Lần sau ta cầm trả ngươi.
- Không vội.
Thương Lưu Ngư đứng dậy nói,
- Ta cũng phải lên lớp rồi, lần sau có cơ hội lại tán gẫu.
- Được.
Nhìn thân ảnh màu xanh đó đi xa, Tổ An thầm nghĩ chẳng trách nhân khí của nàng ta ở trong trường học lại cao như vậy, tiếp xúc với nàng ta, rất khó khiến người ta không thích.
Tổ An cũng phải lên lớp, đương nhiên không phải dùng thân phận của lão sư, dẫu sao khóa số học ở Minh Nguyệt Học Viện chỉ là lớp chọn môn, tần suất lên lớp cũng không nhiều.
Cho nên đại đa số thời gian hắn vẫn phải ở Hoàng tự ban nghe "Đồng liêu" khác giảng bài.
Có điều hắn vừa tới cửa lớp, một làn gió thơm ập tới, bên tai vang lên một thanh âm lạnh lùng cao ngạo uy nghiêm:
- Theo ta đến văn phòng.
Trong giọng nói tràn ngập cảm giác không được phép cãi lại, Tổ An thầm nghĩ ai mà dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với ta thế, không phải là bảo ta trốn học à?
Quay đầu lại nhìn một cái, liền thấy một con mắt tinh xảo, một thân đồng phục vừa người, phối thêm đôi chân dài bắt mắt thon thả đó, vẻ bất mãn trên mặt hắn lập tức hóa thành nịnh nọt:
- Chào mỹ nhân hiệu trưởng.
Nhìn thân ảnh của hai người rời đi, một đám bạn học nam từ cửa sổ thò đầu ra nhìn.
Trong đó cổ của Vi Tác là vươn dài nhất:
- Ôi, hiệu trưởng hôm nay mặc tất da, gần đây nàng ta hình như đặc biệt thích loại phong cách này, vì sao không mặc tất đen?
- Ngươi biết cái gì, ta cảm thấy tất màu da đẹp hơn.
Một bạn học ở bên cạnh hừ một tiếng.
- Phi, hiển nhiên là tất đen đẹp hơn!
Lại có một người ủng hộ Vi Tác.
- Ta lại cảm thấy tất xám có cảm giác hơn.
Lại có người đưa ra quan điểm khác.