...
Một đám người cãi nhau tới mặt đỏ tai hồng, lúc này một thanh âm nhỏ nhẹ vang lên:
- Này, chẳng lẽ các ngươi đều không thích tất trắng à?
Người khác đều quay đầu nhìn về phía hắn, không hẹn mà cùng xì một tiếng:
- Biến thái!
...
Tổ An đi theo Khương La Phu, không nhịn được mà nhìn bóng lưng vặn vẹo khi đi đường của nàng ta, mỗi một bước của nàng ta đều cực kỳ có vận luật và mỹ cảm, nắm rất chuẩn.
Hơi thêm một phần thì sẽ lộ ra có chút thấp kém phong tao, hơi thiếu một chút thì không thể thể hiện ra mị lực nữ nhân thành thục trên người nàng ta.
- Đúng là vưu vật.
Tổ An thầ khen ngợi, đồng thời cũng rất tò mò, hạng háo sắc như Kỷ Đăng Đồ vì sao lại không có hứng thú với nàng ta nhỉ.
Không phải là nữ trang đại lão chứ?
Trong lòng Tổ An cảm thấy buồn nôn, vội vàng quan sát kỹ một phen.
Cuối cùng xác định nàng ta tuyệt đối là nữ nhân trong nữ nhân.
Vậy thì nguyên nhân của Kỷ Đăng Đồ rất đáng để nghiền ngẫm.
Khi hắn đang nghĩ tới xuất thân, bên tai bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của Khương La Phu:
- Đóng cửa lại.
- Ờ.
Lúc này Tổ An mới phát hiện hai người bất tri bất giác đã đi tới văn phòng.
Sau khi đóng cánh cửa lớn dày nặng đó lại, Khương La Phu rất tùy ý đá giày cao gót trên chân sang một bên, sau đó tìm ghế dựa nằm xuống, sau đó gác đôi chân dài khiến vô số nữ nhân ghen tị muốn điên đại đó lên ghế nhỏ.
Từ góc độ của Tổ An nhìn lại, váy của nàng ta tương tự như váy liền kiếp trước, chiều dài của váy rất khó che hết toàn thân.
- Nhìn đủ chưa?
Thanh âm trêu tức của Khương La Phu vang lên.
Tổ An giật mình, vội vàng thu liễm tâm thần:
- Ta không thấy gì cả.
Khương La Phu hừ một tiếng:
- Vừa rồi ở sau lưng ta, là ai nhìn chằm chằm vào ta.
Mặt Tổ An nóng lên, vội vàng giải thích:
- Đó là ta đang quan sát tiết tấu bộ pháp của Hiệu trưởng đại nhân, tu vi của ngài cao thâm, cho dù là thường ngày đi đường khẳng định cũng sẽ ẩn chứa đạo lý nguyên bản nhất của tu hành, ta muốn có được gợi ý để đột phá, cho nên liền nhìn nhiều thêm mấy lần.
Khương La Phu không nhịn được mà bật cười:
- Tên gia hỏa ngươi đúng là có thể nói chết thành sống, vậy nhìn thế nào rồi, có thu hoạch gì không?
Tổ An lắc đầu:
- Rhời gian quan sát quá ngắn, vẫn chưa đủ để có thể sinh ra lĩnh ngộ, nếu mỹ nhân hiệu trưởng có thể cho ta thường xuyên quan sát một chút, nói không chừng có thể thể hội ra thân pháp lợi hại gì đó.
Khương La Phu:
- ..
- Ngươi không cần quan sát, thân pháp lần trước thể hiện ra trong đại hội gia tộc đã cực kỳ ưu tú rồi.
- Vẫn cần chứ, có câu học hải vô nhai, ta không thể tự mãn.
Tổ An lo lắng nàng ta sẽ truy hỏi chuyện của Quỳ Hoa Ảo Ảnh, cho nên vội vàng chuyển hướng đề tài.
- Được rồi, nói chính sự đi.
Khương La Phu trợn mắt,
- Nghe nói ngươi trên đường đến trường bị đạo tặc Trần Huyền ám sát à?
- Đúng vậy, mỹ nhân hiệu trưởng, ngươi phải làm chủ cho ta.
Tổ An nghe vậy trực tiếp chạy tới ôm lấy hai chân của nàng ta mà khóc gào.
- Liên quan gì tới ta!
Khương La Phu cố nén xung động một cước đá văng hắn, tức giận nói.
- Đương nhiên là vì nguyên do mỹ nhân hiệu trưởng giết Mai Siêu Phong, tên gia hỏa Trần Huyền đó lại tự hiểu lấy mình, biết không phải là đối thủ của ngài, không dám tới tìm ngài, phát tiết tất cả lửa giậnlên trên người ta.
Tiếp theo Tổ An liền nói ra quan hệ của Trần Huyền và Mai Siêu Phong, đồng thời lại nói ra bọn họ được Thạch gia nuôi dưỡng.
- Chẳng trách mấy năm nay một mực không thể tiêu diệt được Trần Huyền, hoài nghi cao tầng của Minh Nguyệt Thành có nội quỷ, thì ra là Thạch gia.
Khương La Phu bị tin tức của hắn khiến cho giật mình, trong nhất thời cũng quên đá hắn ra.
- Có thể mượn cái này để lật đổ Thạch gia không?
Tổ An vội vàng hỏi.
Sự tồn tại của Thạch Côn này khiến hắn như có dao nhọn dí vào lưng, lại thêm sau lưng còn có một gia tộc khổng lồ, một kẻ địch như vậy thật sự là quá nguy hiểm.
- Nào có dễ dàng như vậy...
Khương La Phu đang muốn trả lời, bỗng nhiên đôi mi thanh tú nhíu lại,
- Sờ đủ chưa, mau buông tay ra!
Tổ An thầm nghĩ đương nhiên là chưa sờ đủ rồi, có điều hắn vẫn chưa tìm chết tới mức đi nói ra suy nghĩ trong lòng.
Lập tức buông hai tay, biểu cảm của Tổ An muốn thuần lương bao nhiêu có thuần lương bấy nhiêu.
Lúc này Khương La Phu mới gật đầu hài lòng, nói tiếp:
- Thạch gia ở kinh thành cũng được tính là một đại gia tộc, trong tộc không biết có bao nhiêu con cháu đảm nhiệm chức quan trong triều, hơn nữa không nói những lời vừa rồi của ngươi là không có chứng cứ rõ ràng, cho dù thực sự có chứng cớ, nhiều nhất cũng chỉ khiến bọn họ đẩy một người ra làm kẻ chịu tội thay, không làm tổn thương được tới căn cơ của Thạch gia.
- Vậy phải làm như thế nào mới có thể triệt để đối phó được với một gia tộc?
Tổ An khó chịu hỏi, dựa theo ý tứ này, chỉ có Thạch gia đối phó hắn, hắn muốn phản kích thì căn bản là không thể.
Sao hắn có thể chịu được?
- Trừ khi sau lưng ngươi cũng có một đại gia tộc, nhưng nếu thực sự tới trình độ đó, trừ khi là tất yếu, giữa các đại gia tộc sẽ không đánh nhau sinh tử.
Khương La Phu nhíu mày đáp,
- Đương nhiên, nếu ngươi thân thể ngươi cường đại đến trình độ nhất định, hoàn toàn có thể không đếm xỉa tới những quy tắc này, đáng tiếc muốn đạt tới trình độ đó là nói dễ hơn làm. Cho dù tu vi như Hoàng thượng, cũng có rất nhiều chuyện phải thỏa hiệp.
Tổ An lâm vào trầm mặc, hắn cũng nhớ rõ Sở gia trước kia từng nhắc tới tranh đấu giữa Hoàng đế và Tề Vương, phải biết rằng Hoàng đế là người mạnh nhất được công nhận trên đời này, nhưng vẫn không thể tùy tâm sở dục làm chuyện mình muốn làm, nghĩ đến đây hắn không khỏi có chút nản lòng thoái chí.