Tựa hồ là chú ý thấy vẻ mặt khác thường của hắn, Khương La Phu đổi đề tài, nhắc nhở nói:
- Ngươi cũng không cần quá để ý, hiện tại ngươi có Sở gia che chở, lại thêm thân ở học viện, Thạch gia có cường đại tới mấy, cũng rất khó uy hiếp đến ngươi ở ngoài mặt sáng.
Tổ An thở dài một hơi:
- Đáng tiếc người ta không định từ ngoài sáng đối phó ta.
Nếu Trần Huyền thật sự giết hắn, ngoài mặt là không liên quan gì tới Thạch gia, Sở gia và học viện muốn phát tác cũng không thể.
- Vượt qua một kiếp này là tốt rồi,
Khương La Phu an ủi nói,
- Thạch Côn đã rời khỏi Minh Nguyệt Thành về kinh, có muốn làm gì cũng ngoài tầm tay với.
- Hắn thật sự đi rồi à?
Lúc trước cũng loáng thoáng có được tình báo, Tổ An còn tưởng rằng là hắn bắn đạn khói.
Dẫu sao Thạch Côn vẫn luôn ngấp nghé Sở Sơ Nhan, sao lại dễ dàng từ bỏ như vậy?
Có điều hiện giờ Khương La Phu cũng nói như vậy, chắc không phải giả.
- Đúng vậy, hắn đi cực kỳ gấp gáp.
Khương La Phu xoa xoa trán, hiển nhiên cũng không hiểu chuyện này,
- Ngươi biết vì sao hắn lại rời khỏi không?
- Không biết.
Trên mặt Tổ An lộ ra vẻ ngỡ ngàng, trong lòng lại suy đoán hơn phân nửa là có liên quan tới chuyện Bát phẩm Thạch Nhạc Chí lặng lẽ bị giết.
- Được rồi, nói chính sự đi, ngươi còn nhớ trước khi vào bí cảnh đã đáp ứng ta chuyện gì không?
Khương La Phu hỏi.
Tổ An sửng sốt, hỏi dò:
- Chẳng lẽ là chuyện tiếp thu sản nghiệp của Mai Hoa Bang?
- Không sai,
Khương La Phu lộ ra nụ cười hài lòng,
- Mai Siêu Phong đã chết, Mai Hoa Bang trong một đêm đã trở thành gió thoảng mây trôi, địa bàn, sản nghiệp bọn họ bỏ lại, vô số đôi mắt đều nhìn chằm chằm. Lúc trước đã nói với ngươi, học viện không tiện ra mặt, mà ngươi bởi vì là tay cầm giấy nợ của Mai Hoa Bang, cho nên do ngươi ra mặt là danh chính ngôn thuận.
- Ngoài ra ngươi cũng không cần lo lắng một số vấn đề chi tiết chuyên ngành, đến lúc đó ta sẽ điều một trợ thủ tương quan cho ngươi.
Tổ An nói:
- Nói trắng ra thì ta chỉ là đứng tên, thường ngày do ta xuất đầu lộ diện, trên thực tế tiếp nhận sản nghiệp là người của các ngươi lo liệu?
- Ngươi có thể lý giải như vậy.
Sau khi Khương La Phu nói xong lại nằm xuống sô pha, ngón tay nhẹ nhàng nghịch một cây bút, biểu cảm vô cùng thoải mái.
Tổ An lại không đề xuất dị nghị gì, lúc trước đã đạt thành giao dịch với học viện, hắn đã định trước là không thể thu hồi 750 vạn lượng, liền đưa giấy nợ cho học viện, học viện thì cung cấp cho hắn một chức vị giáo sư, đồng thời Khương La Phu còn tự mình ra tay xử lý Mai Siêu Phong đuổi giết hắn.
Hiện giờ hắn có thể thoải mái tự tại ở chung với Khương La Phu như vậy, trên trình độ rất lớn cũng là bởi vì chuyện này.
Nếu không một một cao cao tại thượng như người ta, với tính tình tìm chết như mình, đã sớm mộ xanh cỏ rồi.
Cho dù không có lòng tham không đáy đòi lấy nhiều lợi ích hơn, nhưng hắn nghĩ kỹ lại một chút, có chuyện vẫn có thể đề xuất:
- Nhưng hiện tại an toàn sinh mệnh của ta vẫn chưa thể có được bảo đảm, rất khó chuyên tâm đi tiếp nhận sản nghiệp của Mai Hoa Bang.
- Tên gia hỏa Trần Huyền đó đích xác có chút phiền phức, tuy thực lực không ra gì, nhưng lại trơn như cá chạch, rất khó bắt được bóng dáng của hắn, có điều lần này hắn muốn tới giết ngươi, ngược lại cung cấp một khế cơ để bắt được hắn,
Khương La Phu đứng lên, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía Minh Nguyệt Thành ở xa xa,
- Ta nghĩ thêm một chút, có biện pháp sẽ thông tri cho ngươi.
Tổ An từ văn phòng hiệu trưởng đi ra, trong đầu vẫn nhớ lại câu cuối cùng của Khương La Phu, sao nghe cứ như là định lấy hắn ra làm mồi nhử vậy nhỉ?
Đáng tiếc biết những cái này cũng vô dụng, hiện tại chỉ có tư cách làm quân cờ.
Tổ An tâm sự nặng nề trở lại phòng học, trải qua chuyến đi tới bí cảnh lại thêm lúc trước ở hậu sơn một đao thiếu chút nữa chém chết Thạch Côn, hiện tại trong trường học thì cũng không có mấy người dám coi khinh hắn, ngay cả thái độ của các lão sư ở trên lớp cũng tốt hơn rất nhiều.
Hắn trở lại phòng học, phát hiện là lớp lý luận chiến tranh.
Vốn định chuyên tâm nghe giảng một lúc, đáng tiếc hắn không biết gì về lịch sử của đại lục này, rất nhiều chiến dịch, quốc gia cổ đại hắn căn bản đều chưa từng nghe qua, cuối cùng giống như nghe thiên thư vậy.
Rơi vào đường cùng đành phải từ bỏ, sau đó bắt đầu tính toán điểm nộ khí tích lũy được trong đoạn thời gian này.
Cứ mỗi lần tới lúc này là hắn lại vui nhất, giống như một con sóc nhỏ cần cù ngày đêm không ngừng tích trữ hạt thông, hiện tại đến lúc hưởng thụ thành quả rồi.
Nhìn thấy tổng điểm nộ khí, hắn không khỏi giật mình, mười trăm ngàn vạn mười vạn...
Lúc ban đầu hắn còn tưởng rằng là hoa mắt, xác nhận đi xác nhận lại liền phát hiện tổng cộng tích góp được 321765 điểm nộ khí!
Nhớ lại một chút, hai lô điểm nộ khí lớn nhất, một là là tối hôm qua ở Thần Tiên Cư, lô còn lại là lúc trước ở trong bí cảnh khiến những bạn học đó tự biết xấu hổ.
Trong đầu hắn bỗng nhiên hiện ra một ý niệm, nếu một ngày nào đó mình lõa thể đi một vòng ở Minh Nguyệt Thành, những nam nhân tự ti sẽ cống hiến cho hắn bao nhiêu điểm nộ khí?
Có điều nghĩ tới cái giá đắt sau khi làm như vậy, hắn vẫn từ bỏ ý đồ này.
Thôi, ca vẫn cần mặt mũi.
Kỳ thật hắn lo lắng nhất là chọc giận cường giả hàng đầu chân chính, thân là nam nhân, hắn cảm thấy bất kể là cấp bậc tu vi cao hay thấp, khẳng định đều rất để ý tới loại chuyện này.
Vạn nhất gặp phải mấy tên tâm lý biến thái, xuất phát từ ghen tị chạy tới điều cho hắn mấy đao.