Hiện giờ hắn đã là Tam phẩm cấp tám đỉnh phong, bởi vì lúc trước số lượng Nguyên Khí Quả mà mỗi pháp trận cần đều dựa theo quy luật dãy số Fibonacci, tính ra thì pháp trận thứ chín tổng cộng cần 2584 trái Nguyên Khí Quả mới có thể lấp đầy.
Hiện giờ chỉ ăn 320 trái, đương nhiên chỉ lấp được khoảng một phần mười.
Kỳ thật lúc trước pháp trận thứ bảy cần 987 trái Nguyên Khí Quả, pháp trận thứ tám cần 1597 viên, cũng không phải là chút điểm nộ khí này của hắn có thể gom đủ.
Cũng may mà chiến đấu đẫm máu với Mị Ly, đương nhiên, chủ yếu là Mị Ly đơn phương giày vò hắn.
Dưới sự giúp đỡ của Phú Bà Khoái Nhạc Cầu, vô số lần bị đánh ngã, lại vô số lần từ trong vũng máu đứng lên, thân thể không biết trúng bao nhiêu vết thương trí mạng, mới kích phát được hiệu quả đề thăng công lực khi bị đánh của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, liên tục đề thăng hai cấp nhỏ.
Chỉ đơn thuần dựa vào cắn thuốc mà muốn lấp đầy pháp trận, chỉ sợ là là một quá trình vô cùng chậm chạp.
Hiện tại mới Tam phẩm đã khó khăn như vậy, sau này tới cấp cao hơn, vậy Nguyên Khí Quả cần chính là con số thiên văn, cơ hồ là không thể đạt thành!
Hắn suy nghĩ một lúc, thật sự không nghĩ ra manh mối gì, chỉ đành dứt khoát từ bỏ.
Đi một bước xem một bước, đến lúc đó rồi tính sau.
Bất tri bất giác đã đến giờ tan học, Vi Tác ở bên cạnh sớm đã không nhịn được, trực tiếp ghé tới:
- Lão đại, tối hôm qua tư vị của hoa khôi... Thế nào?
Vừa rồi trên lớp hắn dã muốn hỏi, nhưng nhìn thấy Tổ An lúc thì nhíu mày, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, không biết hắn có chuyện gì, trong nhất thời không dám mở miệng.
Khi tan học phát hiện sắc mặt hắn cuối cùng cũng trỏ lại bình thường, mới vội vàng hỏi.
Hắn cũng tự hiểu lấy mình, nữ nhân như như vậy, không phải hắn có thể có được.
Nhưng có thể gián tiếp thông qua lão đại để cảm nhận một chút mùi vị của nữ thần!
Nghe thấy câu hỏi Vi Tác, một đám bạn học chung quanh cũng ghé tới, hiển nhiên chuyện ngày hôm qua hoa khôi lựa chọn hắn sớm đã được truyền khắp, ai nấy đều dùng ánh mắt tràn ngập bát quái nhìn hắn.
Nhìn bộ dạng chờ đợi của mọi người, Tổ An ngượng ngùng nói tối hôm qua không làm gì cả, thế là trực tiếp bắt đầu làm đồ mặt dầy:
- Đương nhiên là vô cùng khoái hạt rồi, quả thực là thể nghiệm giống như thần tiên.
Hắn thuận miệng bịa chuyện, lấy ra một số tình tiết tiểu thuyết đọc được trên mạng kiếp trước ra dùng, còn thiếu mỗi nước kể luôn ra Kim Bình Mai.
Tuy học sinh của Minh Nguyệt Học Viện có không ít công tử thế gia, nhưng cũng có rất nhiều đệ tử đến từ tầng lớp dân thường, tỉ lệ này của Hoàng tự ban còn nhiều hơn.
Lại thêm tuổi tác không lớn, cho nên đại đa số ở phương diện này đều có thể xem như là người mới, ai nấy nghe mà huyết mạch trương phồng, mặt đỏ tai hồng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ ghen tị hận.
Đến từ mọi người của Hoàng tự ban, điểm nộ khí +66+66+66...
Tổ An thầm nghĩ đám gia hỏa này đúng là không phúc hậu, nghe ta kể chuyện miễn phí mà không ngờ còn tức giận như vậy.
Hừ, thôi, nể tình có điểm nộ khí, bản công tử người lớn không trách trẻ con, tha cho các ngươi.
Lúc này một bạn học chạy tới truyền lời:
- A Tổ, ở cửa có người tìm ngươi.
Đoạn thời gian này ngoại hiệu của ngoại hiệu cũng khiến mọi người gọi quen rồi.
Một đám người vốn đang nghe hay, nghe vậy đều bực mình, thầm nghĩ ai mà lại quấy rầy bọn họ nghe cố sự vào lúc này.
Theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một mỹ nữ cổ điển váy dài tung bay đứng ở cửa, đang mặt mày tươi cười nhìn Tổ An.
- Đó hình như là Trịnh Đán, mỹ nhân xếp thứ chín trên Hồng Nhan Bảng?
- Quả nhiên là nhân vật cấp nữ thần, chỉ là đứng đó một cách vô cùng đơn giản đã miểu sát đám dưa vẹo táo nứt của lớp chúng ta rồi.
- Khí chất tốt thật, tiểu thư khuê các dịu dàng như vậy tuyệt đối là nhân tuyển thê tử hoàn mỹ.
- Ngươi đừng YY nữa, người ta đã định hôn với công tử Tang gia rồi, không tới lượt ngươi đâu.
- Vậy vì sao nàng ta lại tới tìm A Tổ? Hình như cũng không phải lần đầu tiên.
- Sặc, nghe ngươi nói như vậy cứ như hai người này có gian tình.
...
Nghe tiếng thì thầm to nhỏ của người xung quanh truyền đến, má đỏ hây hây, ngượng ngùng cúi đầu, thể hiện ra hết hình tượng ngượng ngùng của một tiểu thư khuê các.
Tổ An đi tới cửa, nhìn thiếu nữ váy dài mặt mày xấu hổ ở trước mắt, trong lòng thầm cảm thán, nữ nhân này dựa theo cách nói kiếp trước thì tuyệt đối là đẳng cấp trà xanh.
Nhưng biết sao được, nàng ta thật sự quá xinh đẹp!
Chẳng trách kiếp trước không phải là nam nhân thì thường thường đều ghét trà xanh...
- Trịnh tiểu thư tìm ta chuyện gì vậy?
Trịnh Đán mấy máy môi, có chút do dự nhìn người khác một cái:
- Có thể tới chỗ khác nói chuyện không, nơi này không tiện lắm.
- Được, vậy chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.
Tổ An vốn muốn dứt khoát đưa nàng ta tới ký túc xá cho xong, có điều nghĩ đến chút thời gian nghỉ giữa giờ này chưa chắc đã kịp.
Nhìn hai người vai kề vai, giống như một đôi tình lữ bước đi.
Vi Tác không khỏi bội phục sát đất:
- Lão đại quả nhiên không hổ là lão đại, tối hôm qua vừa chơi hoa khôi xong, hôm nay lại có Trịnh đại tiểu thư chủ động tìm đến cửa.
- Hừ, cũng chưa chắc đã bẩn thỉu như ngươi nói, Trịnh tiểu thư chính là người có hôn ước, chắc là có chuyện đứng đắn tìm hắn.
Một bạn học khác không nhịn được mà phản bác, nghe thấy tối hôm qua Tổ An ở chỗ Thu Hồng Lệ hưởng hết diễm phúc đã hâm mộ ghen tị lắm rồi. Hiện giờ lại có một đại mỹ nữ chủ động yêu thương nhung nhớ, trong lòng hắn làm sao mà chịu được.