Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 536 - Chương 536: Bắt Quả Tang

Chương 536: Bắt Quả Tang Chương 536: Bắt Quả Tang

- Chuyện nam nữ không phải là đứng đắn à?

Vi Tác trừng mắt phản bác,

- Hơn nữa, có hôn ước thì sao, người có vị hôn thê không phải là càng có cảm giác chinh phục hơn à.

Một người khác ở bên cạnh không nhịn được bật cười:

- Tên gia hỏa ngươi nói cũng đâu ra đấy nhỉ, đáng tiếc bản thân không làm được, liền tự nhập vào A Tổ người ta, đúng là không biết ngượng.

Mặt Vi Tác đỏ lên:

- Nói hưu nói vượn, ta chỉ là cao hứng cho lão đại thôi.

...

Nhìn thấy điểm nộ khí lục tục tăng lên, Tổ An có chút tò mò những kẻ đó rốt cuộc là đang làm gì, sao lại phẫn nộ nhiều như vậy.

- A Tổ, nghe nói ngươi trên đường tới trường bị Trần Huyền ám sát, ngươi có bị thương không?

Hai người tới một chỗ vắng vẻ, Trịnh Đán đổi lại vẻ đoan trang rụt rè lúc trước, mà là vẻ mặt quan tâm nhìn hắn, vừa nói vừa khẩn trương kéo tay hắn kiểm tra khắp người.

- Sờ thêm là mất tiền đấy.

Nếu không phải lúc trước đã đoán được mục đích của nàng ta, nói không chừng Tổ An đã thật sự bị nàng ta mê hoặc rồi, bởi vì nàng ta giả vờ thật sự quá giống.

Hoàn toàn giống như một thiếu nữ lo lắng cho ý trung nhân.

- Tên gia hỏa ngươi đúng là...

Sắc mặt Trịnh Đán ửng đỏ, xì một tiếng,

- Nghe ngữ khí nói chuyện của ngươi, chắc không bị thương gì rồi, ta cũng an tâm.

- Đa tạ Trịnh tiểu thư dã quan tâm.

Tổ An thuận thế tay nàng tay nàng ta, tay của nữ nhân này cũng không biết bảo dưỡng thế nào, vừa mềm mại lại trơn nhẵn, chẳng lẽ là từ nhỏ đã ngâm trong sữa à.

Trịnh Đán có chút mất tự nhiên rụt tay về, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng lần trước cầm tay đối phương đặt lên đùi nàng ta mà ve vuốt.

Cũng không biết lúc ấy bị ma xui quỷ khiến thế nào.

Trịnh Đán thầm nhắc nhở mình ngàn vạn lần đừng giẫm lên vết xe đổ đó.

Đồng thời không quên ý đồ đến lần này:

- A Tổ, nghe nói Trần Huyền đó là Lục phẩm, nếu hắn quyết tâm muốn giết ngươi, sợ rằng ngươi sẽ nguy hiểm.

- Ta có biện pháp nào, cùng lắm thì mỗi ngày trốn trong học viện, ta không tin hắn dám đến học viện.

Tổ An đáp.

- Kỳ thật ngươi ở Sở gia cũng an toàn, Minh Nguyệt Công đường đường là Bát phẩm, Sở gia cũng có cao thủ nhiều như mây, huống chi ngươi còn có sư phụ để xin giúp đỡ.

Trịnh Đán thản nhiên cười, làm bộ vô tình nói ra.

- Sư phụ?

Tổ An sửng sốt,

- Sư phụ nào?

Trịnh Đán mỉm cười:

- Tên gia hỏa ngươi kín miệng thật, một thân bản sự này của ngươi không phải là tự dưng mà có chứ.

Tổ An cười ha ha:

- Ta là Đây là Trịnh tiểu thư đang dò hỏi tình báo à? Thủ đoạn không cao minh cho lắm.

- Không nói thì thôi.

Trịnh Đán hừ một tiếng,

- Tên gia hỏa ngươi, người ta không phải là quan tâm tới an nguy của ngươi sao, kết quả lại bị ngươi hoài nghi như vậy.

Tổ An nhìn nàng ta từ trên xuống dưới, một lúc sau mới nói:

- Nếu ta nhớ không lầm, Trịnh tiểu thư hình như có hôn ước trong người, tới tìm ta như vậy, rất khó không khiến người ta hoài nghi.

Trịnh Đán thở dài:

- Quả nhiên tất cả mọi người đều thấy như vậy, ngay cả ngươi cũng không ngoại lệ.

Nàng ta vừa nói vừa đi sang một bên, nhìn chân trời xa xôi có chút thất thần:

- Hôn nhân với Tang gia là cha ta quyết định, loại gia đình như chúng ta mặc dù ở Minh Nguyệt Thành trên danh nghĩa là một trong tứ đại gia tộc, nhưng nói đến cùng chẳng qua chỉ là gia đình thương nhân, vẫn không thể so với gia tộc đứng đầu chân chính.

- Cho nên biết được Tang gia có ý định thông gia, trưởng bối trong nhà ai nấy đều vui tới phát điên, cơ hồ là không chút do dự đáp ứng ngay.

- Tuy nội tình của Tang gia nông cạn, nhưng dù sao cũng là tân quý kinh thành, là sủng thần trước mặt hoàng thượng, qua một hai trăm năm nữa, chắc cũng có thể trưởng thành làm gia tộc hàng đầu, chính bởi vì sự trưởng thành của bọn họ cần thời gian, mới thông hôn với loại gia tộc như chúng ta, những trưởng bối của Trịnh gia sao có thể bỏ qua chuyện tốt như vậy.

- Nhưng vì sao từ đầu tới cuối đều không có ai hỏi ý kiến của ta, ta có thích người đó không, ta có nguyện ý gả cho người ta không?

Nhìn thấy nàng ta nói đến chỗ kích động, trên con mắt đã lờ mờ phủ lên một tầng thủy quang.

Ngay cả Tổ An cũng không thể phân biệt rõ nàng ta là biểu lộ chân tình hay là cố ý ngụy trang:

- Kỳ thật ngươi cũng không cần thiết phải khó chịu như vậy, từ nhỏ đến lớn ngươi đã được hưởng thụ các loại điều kiện ưu đãi mà thân là đại tiểu thư Trịnh gia mang đến, vậy tất nhiên là nên gánh vác trách nhiệm tương ứng. Thân ở đại gia tộc, rất nhiều chuyện đích xác không phải do mình làm chủ.

Trịnh Đán có chút kinh ngạc nhìn hắn:

- Trước giờ không ai nói với ta những cái này, cho dù là những khuê mật thân nhất đều an ủi ta, cùng cảm thán vận mệnh bất công với ta, quan điểm này của đích xác không giống người thường.

- Con người ta trước nay thích ăn ngay nói thật, ngươi sẽ không bởi vậy mà hận ta là tốt rồi.

Tổ An đáp.

Trong ánh mắt nhìn về phía hắn của Trịnh Đán hiện lên một tia phức tạp:

- Nói thật, ngươi thật sự có chút đặc biệt.

Tổ An nhướn lông mày, lộ ra vẻ vô cùng đắc ý:

- Có phải là đặc biệt đẹp trai không.

Trịnh Đán đỏ mặt xì một tiếng:

- Hừ, đặc biệt không biết xấu hổ.

Hai người tiếp theo lại hàn huyên câu được câu không, bởi vì có khúc nhạc đệm vừa rồi, hiện giờ hai người nói chuyện cũng không có tính mục đích gì.

Đề tài tán gẫu thiên mã hành không, hai người ngược lại cảm thấy một loại thoải mái khác lạ.

Bất tri bất giác tiếng chuông nào lớp vang lên, trước khi rời đi Trịnh Đán lưu luyến không rời quay đầu lại:

- A Tổ ngươi phải thật cẩn thận, đừng để bị Trần Huyền đó làm tổn thương.

Bình Luận (0)
Comment