Tổ An cười hì hì nói:
- Yên tâm, ta còn có rất nhiều chuyện muốn nói với Trịnh tiểu thư, trước lúc đó, sao nỡ để bị người ta hại.
Trịnh Đán ngượng ngùng cười nói:
- Xì, không đứng đắn, ngươi cũng có lão bà rồi, còn đi chung quanh hái hoa ngắt cỏ.
Tổ An bật cười ha ha:
- Ngươi cũng có có vị hôn phu rồi mà, tình huống của hai chúng ta vừa hay là một đôi tạo hóa gây dựng.
Trịnh Đán chung quy không chống đỡ được thế công nóng bỏng của hắn, xì một tiếng, đỏ mặt một đường chạy mất.
Vòng qua một góc tường, cả người nàng ta tựa vào vách tường, vươn tay ra ôm ngực, cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch, trong nhất thời có chút ngỡ ngàng.
Rõ ràng là ta tới trêu chọc hắn, sao cảm thấy nhân vật của hai bên lại có chút tráo đổi cho nhau vậy.
Tiết học tiếp theo cũng qua rất nhanh, khi tan học, Sở Hoàn Chiêu không biết từ đâu xông ra.
Hậm hực hừ một tiếng:
- Nữ nhân họ Trịnh tìm ngươi làm gì?
Tổ An có chút bất ngờ:
- Tin tức của ngươi cũng linh thông nhỉ.
Trong ánh mắt Sở Hoàn Chiêu lộ ra một chút đắc ý:
- Đó là đương nhiên, ở trong trường học bản cô nương có nhiều tiểu đệ lắm.
Nàng ta đang muốn khoe công tích vĩ đại của mình, bỗng nhiên ý thức được không đúng, vội vàng hừ một tiếng:
- Đừng đánh trống lảng, tiện nhân đó rốt cuộc tìm ngươi làm gì:
Tổ An không nhịn được nói:
- Ngươi là trẻ con, há miệng ngậm miệng đều là tiện nhân tiện nhân, thật sự rất chướng tai gai mắt.
- Ta cứ như vậy đấy, nàng ta biết rõ ngươi có thê tử rồi còn chủ động tới đây đưa, không phải tiện nhân thì là gì!
Sở Hoàn Chiêu đang nói, mắt có chút đỏ lên, giống như phải chịu ủy khuất cực lớn,
- Làm sao vậy, nhanh như vậy đã bênh nàng ta rồi à?
Nhìn thấy bộ dạng nước mắt lã chã của tiểu cô nương, trong lòng Tổ An mềm nhũn, vội vàng nói:
- Đương nhiên không phải, nàng ta tìm ta chủ yếu là nghe nói chuyện Trần Huyền ám sát ta, có chút lo lắng cho an nguy của ta.
- Quan hệ của các ngươi từ lúc nào lại trở nên thân mật như vậy, sao nàng ta lại quan tâm ngươi thế?
Trong mắt Sở Hoàn Chiêu lấp lánh quang mang nguy hiểm, theo bản năng vươn tay ra sờ Ai Hào Chi Tiên bên hông.
Tổ An hơi biến sắc, vội vàng giải thích:
- Lúc trước dẫu sao cũng từng cứu nàng ta, hơn nữa là bạn học, nàng ta quan tâm một chút cũng là rất bình thường.
- Nữ nhân đó thường ngày trông dịu dàng nhu nhược, nhìn rất giả, tóm lại ta không thích nàng ta.
Sở Hoàn Chiêu hừ một tiếng.
Tổ An cảm thấy đau đầu:
- Rồi rồi rồi, sau này ta sẽ bớt tiếp xúc với nàng ta là được.
Quả nhiên giữa nữ nhân chính là lắm trò, tiểu di tử tuổi nhỏ như vậy, lại đã có những manh mối này.
Lo lắng nàng ta tiếp tục dây dưa vấn đề này, Tổ An vội vàng làm di dời sự chú ý của nàng ta, từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ tinh xảo:
- Tiểu Chiêu, lúc trước không phải đáp ứng tặng ngươi lễ vật à, nhưng lại một mực không nghĩ ra tặng gì, cho tới trước đây không lâu vừa có được một thứ thú vị, mau nhìn xem đây là gì?
Nhìn bình chất lỏng xanh mượt trước mắt, Sở Hoàn Chiêu ngẩn ra:
- Không phải là nước hoa chứ, ta trước nay không dùng thứ đó, có điều nếu là tỷ phu tặng, ta sẽ miễn cưỡng thử xem.
Tổ An toát mồ hôi:
- Thần mẹ nó nước hoa, ngươi đã thấy trên đời này có nước hoa gì màu xanh lục chưa?
- Hình như là không có màu này,
Sở Hoàn Chiêu cười cười ngượng ngùng,
- Vậy rốt cuộc là gì?
- Ma Tý Độc Bình,
Tổ An nói lại đại khái công hiệucủa nó, sau đó bổ sung,
- Đối với Ngũ phẩm trở xuốngcó thể không đếm xỉa tới phòng ngự, nếu trúng thì nhất định sẽ toàn thân tê liệt mất đi năng lực phản kháng.
- Thứ này tốt, còn hay hơn nước hoa.
Trong mắt Sở Hoàn Chiêu tỏa ra quang mang cực kỳ hưng phấn, cầm lấy ngắm nghía, bộ dạng yêu thích không buông tay.
Nhìn thấy nàng ta thích, Tổ An thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ma Tý Độc Bình này đối với hắn hiện tại mà nói thì có chút gân gà, vừa hay đang thiếu một món quà cho tiểu di tử, cho nên liền lấy ra đưa cho nàng ta.
Vốn đang lo lắng tặng nữ hài tử lễ vật như vậy thì có chút kỳ quái, có điều nghĩ tới tính tình điêu ngoa của Tiểu Chiêu, thứ này dường như vừa hay hợp với khẩu vị của nàng ta.
Sở Hoàn Chiêu ngắm nghía một lúc, sau đó rụt rè cất vào trong lòng, sau đó nhìn Tổ An:
- Tỷ phu, hiện tại ngươi là bao nhiêu phẩm?
An do dự một chút, tu vi cấp bậc hiện tại của hắn dựa theo tiêu chuẩn bình phán của thế tục thì là Tam phẩm cấp tám đỉnh phong, nhưng chiến lực thực tế thì lại không chỉ như vậy.
Theo hiểu biết đối với thế giới này càng lúc càng nhiều, ở học viện lại học được không ít tri thức tu hành, hắn đã có phán đoán tinh tường:
Cho dù không có Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh thối luyện cường hóa thân thể, nhưng dựa theo Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh từng bước lấp đầy pháp trận, lực lượng của hắn cũng mạnh hơn người cùng phẩm cấp rất nhiều.
Đây cũng là nguyên do vì sao mỗi một pháp trận của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh muốn lấp đầy lại khó khăn như vậy.
Thấy hắn do dự, Sở Hoàn Chiêu cũng không bận tâm, chỉ cần xác định một mấu chốt là được:
- Tóm lại ngươi đã tới Ngũ phẩm chưa?
- Vậy thì chưa?
Tổ An theo bản năng đáp.
- Vậy thì tốt.
Sở Hoàn Chiêu lộ ra nụ cười giống như tiểu hồ ly.
Tổ An bỗng nhiên lờ mờ cảm thấy có chút không ổn:
- Rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi hỏi cái này để làm gì.
- Không có gì.
Sở Hoàn Chiêu khẽ hừ một tiếng, đổi lại trạng thái rầu rĩ không vui lúc trước, miệng lẩm bẩm hát, tay đi lắc lư, sôi nổi đi ở phía trước:
Tổ An:
- ...
Vì sao lại có một loại cảm giác lấy đá đập chân mình thế nhỉ?