Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 539 - Chương 539: Sở Gia Này Không Cần Thì Thôi

Chương 539: Sở Gia Này Không Cần Thì Thôi Chương 539: Sở Gia Này Không Cần Thì Thôi

Nếu lan truyền ra ngoài, mặt mũi Sở gia biết để vào đâu?

Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +404!

Lúc này Tổ An mới phục hồi tinh thần, nữ nhân này hôm nay lại đến ngày à?

Nhìn nàng ta muốn nói gì đó, bỗng nhiên tầm mắt chú ý tới trên người nàng ta, không kìm được mà nghĩ đến tối hôm qua không cẩn thận bóp phải, trong nhất thời biểu cảm vô cùng cổ quái.

- Vào phủ rồi nói!

Thấy hắn không đáp lời chỉ nhìn mình chằm chằm, Tần Vãn Như nhíu mày, nàng ta cũng không nguyện ý xử trí hắn cửa, để tránh khiến người ngoài nhìn thấy mà chê cười.

Một đám thị vệ ném cho hắn ánh mắt bảo trọng, ngay cả Thành Thủ Bình cũng lui về phía sau.

Tổ An thầm nghĩ thằng ôn này để khi nào ở riêng rồi nói không được à, sao cứ phải hò hét ầm ĩ ở cửa để tất cả mọi người đều biết.

Hừ, tìm cơ hội phải đổi điểm thông minh.

Một đường đi theo tới thư phòng, Tần Vãn Như ngồi xuống thượng thủ, sau khi bảo người khác lui ra, mới vỗ cái bàn ở bên cạnh:

- Ngươi biết sai chưa?

- Không biết ta sai gì, kể ra, cũng là phu nhân tự tiện đọc thư cá nhân của ta mới là không thích hợp?

Tổ An cau mày đáp.

Nữ nhân này không có việc gì lại tới tìm hắn gây sự, đổi lại là ai cũng không chịu nổi.

Tần Vãn Như:

- ???

Nàng ta trong nhất thời còn tưởng rằng mình nghe lầm, tên này không ngờ còn dám tranh luận?

Vốn muốn hắn nhận sai, mình thuận thế trách phạt hắn một phen, chuyện này cứ thế bỏ qua, nào ngờ hắn lại to gan lớn mật dám cãi lại mình?

- Phản rồi phản rồi ! Tần Vãn Như tức giận đến run rẩy cả người,

- Ngươi chỉ là một kẻ ở rể nghèo hèn, theo lý thuyết thì cả người ngươi đều là của Sở gia, sao còn có khái niệm thư từ cá nhân gì!

Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +530!

Lúc này Tổ An mới có phản ứng, thế giới này không khác lắm cổ đại kiếp trước, kẻ ở rể cũng giống như người đào vong, người buôn bán nhỏ, đều là tầng lớp dưới cùng, khi quốc gia có việc, mỗi lần mộ binh phục dịch trấn thủ biên cương, bọn họ đều là bị chọn đầu tiên.

Tuy cô gia của Sở gia khẳng định khác với kẻ ở rể bình thường, nhưng cũng không tốt hơn là bao.

Ở dạng thế giới này, làm gì có nhân quyền, đúng là nghĩ nhiều rồi.

Nhưng hắn đường đường là nam nhi cao bảy thước, sao có thể chịu được loại oan uổng này!

Tổ An lạnh lùng nói:

- Phu nhân đã xem thường ta như vậy, Sở gia này ta không ở cũng được!

Kỳ thật nữ nhân này năm lần bảy lượt tìm hắn gây phiền, nếu không phải nể mặt Sở Sơ Nhan và Tiểu Chiêu, hắn đã sớm không chịu được rồi.

Đoạn thời gian này giúp Sở gia thắng được định mức thị trường binh khí trên đại hội gia tộc, chỉ một hạng này thôi đã không biết cừu về cho Sở gia bao nhiêu bạc.

Về sau lại để Vô Tung Huyễn Liên cực kỳ quý giá cho Sở Sơ Nhan phục dụng, khiến nàng ta tuổi còn trẻ lại có thể chạm tới cánh cửa Thất phẩm, phóng mắt khắp thiên hạ, cũng là thiên tài đỉnh cao nhất, ở thế giới này, vinh quang mà một thiên tài hạch tâm mang đến cho gia tộc, hoàn toàn không thể dùng kim tiền để đong đếm.

Càng đừng nói tới mấy ngày này còn mệt chết mệt sống cứu nữ nhi của nàng ta!

Suốt ngày không nói được câu nào hay, ngược lại còn nghênh đón các loại xỉa xói.

Chuyện hôm nay chỉ là cọng cỏ cuối cùng áp chết lạc đà, hắn cuối cùng cũng không nhịn được được nổi giận.

Có lẽ là ở trong bí cảnh trải qua lịch luyện sinh tử chiến với Cửu phẩm thậm chí là cường giả cấp bậc cao hơn, hiện giờ tâm thái của hắn sớm đã vô cùng cường đại.

Trở về Minh Nguyệt Thành lại nhìn những người này giống như thôn tân thủ, tuy trong thành có cả đống cao thủ có thể một tay bóp chết hắn, nhưng không gây trở ngại tới hắn trên tâm thái cho rằng là như vậy.

Dẫu sao tuyệt cảnh như ở trong bí cảnh còn vượt qua rồi, cục diện trước mắt có tính là gì.

Chỉ là dọn ra khỏi Sở gia, dù sao hiện tại với tu vi của hắn cũng đủ để tự bảo vệ mình, trên người cũng có tiền, trong học viện còn có chỗ dừng chân.

Cùng lắm thì mỗi ngày tìm cơ hội trở về trị thương cho Sơ Nhan là được.

Không thể không nói đây là nhân tính, lúc trước hắn không có bất kỳ vốn liếng gì, cho dù ở Sở gia chịu chút ủy khuất, cũng sẽ yên lặng thừa nhận, nhưng hiện tại sau khi đủ đủ vốn liếng, lòng tin cũng mạnh hơn.

Nghe xong tuyên ngôn tuyên truyền giác ngộ của hắn, Tần Vãn Như:

- ...

Là ta nghe lầm sao?

Tên này bỗng nhiên bị thần kinh à?

Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +999!

Sở Hoàn Chiêu ở bên cạnh sớm đã sợ tới mức hoa dung thất sắc, vội vàng chạy đến bên cạnh mẫu thân giải thích:

- Mẫu thân, tỷ phu hắn không phải có ý đó, ngươi đừng coi là thật.

Tần Vãn Như cuối cùng cũng có phản ứng, một tay đẩy nữ nhi ra, nhìn Tổ An cười lạnh nói:

- Đúng là phản rồi, hiện tại cánh cứng rồi thì muốn rời khỏi Sở gia? Nào có dễ dàng như vậy, Sở gia chúng ta không gật đầu, ngươi cho rằng là ngươi đi được à?

Tổ An sửng sốt, lúc này mới nhớ tới trước kia hình như ở trên lớp hình luật của Minh Nguyệt Học Viện từng nghe qua chuyện tương tự, hình như kẻ ở rể không phải muốn thoát tịch là có thể thoát tịch, cần phải được người của nhà bên vợ đồng ý.

Nhưng người nhà vợ sao lại đồng ý chuyện như vậy, thả cho kẻ ở rể rời khỏi, sau đó nữ nhi nhà mình thành người nhị hôn, còn muốn còn muốn cũng không dễ dàng.

Nghĩ tới một tầng này, mặt hắn không khỏi đen xì như than, chẳng lẽ cả đời này không thể bỏ được thân phận này sao?

Tuy hắn không ngại bám váy đàn bà, nhưng là thích loại bám váy đàn bà tiến thối tự nhiên, chứ không thích loại bị trói trong nhà, ngay cả sự tự do của nhân sinh ngươi không cảm giác được.

Bình Luận (0)
Comment