- Có thể là hắn khác với nam nhân khác.
Sở Sơ Nhan nhỏ giọng giải thích, thân là một thiên tài tu hành, nàng ta có thể nhạy bén cảm thấy khi hai người hợp nhất linh nhục, nguyên khí của đối phương có thể tu bổ nguyên mạch bị hao tổn của nàng ta một cách rất tự nhiên, giống như đang truyền nguyên khí của nàng ta vậy.
Đương nhiên trên loại chuyện này nàng ta là lính mới, cũng không xác định được rốt cuộc có phải như vậy hay không.
Tổ An ở bên cạnh vội vàng bổ sung:
- Chủ yếu là tác dụng của công pháp tu hành và thể chất của ta, nam nhân khác không có công năng này.
Chơi thì chơi, nhưng ngàn vạn lần đừng để hai nữ nhân sinh ra hiểu lầm gì.
Tần Vãn Như vốn muốn truy hỏi hắn rốt cuộc là thể chất và công pháp gì, nhưng vừa quay mặt lại liền cứng đờ người, vội vàng lại di dời ánh mắt, hiện tại lúc này đích xác không tiện hỏi những cái này.
- Mau mặc quần áo vào, còn ra thể thống gì nữa!
Tần Vãn Như nghiêng người bên giường, quay mặt sang bên, bộ ngực đẫy đà không ngừng nhấp nhô, cũng không biết là cơn giận chưa tiêu hay là nguyên nhân gì khác.
- Mặc vào rồi theo ta ra ngoài, nói một chút về bệnh tình của Sơ Nhan với lão gia.
Tần Vãn Như lại bổ sung một câu, đã tới rồi, nàng ta tất nhiên không thể cho phép Tổ An dày vò nữ nhi bảo bối của mình như vậy.
Quá kỳ lạ, hai vợ chồng các ngươi buổi tối đóng cửa lại lặng lẽ chơi không được à, sao lại cứ phải vào lúc này, bên ngoài còn nhiều người đang lo lắng nhiều người như vậy.
Trước kia Sơ Nhan rõ ràng rất nhu thuận, đều bị tên gia hỏa Tổ An này làm hỏng rồi.
Nghĩ đến đây nàng ta lại không nén được lửa giận trong lòng.
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +777!
Tổ An ở bên cạnh vừa nhặt quần áo lây khoác lên người, vừa cười khổ nói:
- Nhưng trị liệu cho Sơ Nhan vẫn chưa xong, nếu hiện tại rời đi, sợ rằng hiệu quả lúc trước sẽ thất bại trong gang tấc.
Sở Sơ Nhan:
- ...
Tần Vãn Như:
- ...
Tên này có ý gì vậy, chẳng lẽ vẫn muốn tiếp tục?
Tần Vãn Như sắp điên rồi, lạnh lùng nói:
- Chỉ sợ ngươi là muốn thừa cơ chiếm tiện nghi của Sơ Nhan.
Vẻ mặt Tổ An rất bất đắc dĩ, thuận tay chỉ về phía người Sở Sơ Nhan:
- Nếu ngươi không tin thì hỏi nàng ta đi.
Tần Vãn Như đành phải nhìn về phía nữ nhi, nữ nhi trên đạo tu hành dù sao cũng là thiên tài, tình huống thân thể của bản thân nàng ta chắc rõ hơn bất kỳ ai khác.
- Hiện tại hàn khí trong cơ thể lại có chút bắt đầu tăng lên...
Sở Sơ Nhan nói mà có chút do dự, sự rụt rè của thiếu nữ khiến nàng ta không muốn thừa nhận, nhưng mấy năm nay lo liệu cho Sở gia, nàng ta cũng luyện được bảo trì lý trí vào thời khắc mấu chốt.
Nếu hiện tại đuổi Tổ An ra, vậy thì đúng là thất bại trong gang tấc.
Vừa rồi nàng ta cho rằng mình đã chắc chắn sẽ phải chết, mới để lại nhiều di ngôn như vậy.
Kỳ thật chính là không bỏ Sở gia xuống được, hiện giờ có hy vọng sống, há có thể vì xung động nhất thời mà từ bỏ.
Dù sao cũng đã... với A Tổ, thêm mấy lần bớt mấy lần thì có khác gì.
Cho dù Sở Sơ Nhan nói rất hàm súc, nhưng ý tứ biểu đạt vẫn rất rõ ràng.
Tần Vãn Như:
- ...
Nàng ta biết nữ nhi xưa nay luôn ổn trọng, một khi đối phương đã nói như vậy thì hơn phân nửa là thật rồi.
Cho dù trong lòng có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn là thân thể của nữ nhi quan trọng hơn.
Nàng ta đành phải đứng dậy nói:
- Vậy các ngươi... làm đi, ta ra ngoài canh giúp các ngươi.
Lời này nói ra sao lại quái như vậy!
Sao chuyện gì cũng để ga gặp phải!
Tần Vãn Như vốn muốn hung hăng lườm Tổ An một cái, nhưng hiện tại vừa nhìn thấy hắn lại nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, biểu cảm lập tức cực kỳ mất tự nhiên, vội vàng chạy vội đi.
- Đều tại ngươi, làm hại ta mất mặt như vậy.
Đợi mẫu thân rời đi, vẻ kiên cường trên mặt Sở Sơ Nhan biến mất, không nhịn được ngồi trên giường khóc nức nở.
Tổ An vội vàng an ủi?
- Được rồi, đều do ta, ai bảo ta không nghe thấy động tĩnh nàng ta vào trước.
Đang nói bỗng nhiên hắn lại ngẩn ra, bởi vì vừa rồi do Sở Sơ Nhan lau nước mắt, chăn gấm trên người bất tri bất giác trượt xuống, để lộ ra thân thể đẹp vô hạn của nàng ta.
- Còn nhìn nữa à, vừa rồi vẫn chưa nhìn đủ sao?
Sở Sơ Nhan vội vàng kéo chăn lên, để che giấu sự hoảng loạn trong lòng, tức giận hừ một tiếng.
Tổ An không nhịn được cảm thán nói:
- Lão bà, ngươi thật sự đẹp quá, ta nhìn cả đờicũng không đủ.
Thường ngày Sở Sơ Nhan cao ngạo lạnh lùng cỡ nào, nhưng dẫu sao vẫn là tiểu cô nương mới biết yêu, nghe thấy trượng phu khen ngợi, nhất thời trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào.
Nhìn giai nhân cúi đầu thẹn thùng, còn kiều diễm hơn thường ngày ba phần, Tổ An làm sao mà nhịn được, trực tiếp chui vào trong chăn ôm lấy nàng ta.
Bị hắn có chút thô lỗ đè lên người, Sở Sơ Nhan không khỏi có chút u oán:
- Ngươi việc gì phải mỗi lần đều bá đạo như vậy?
Tổ An cười ha ha:
- Ngươi không phải thích nhất là xem tiết mục kiếm tiên bá đạo sao?
- A! Hỗn đản, ngày đó ngươi quả nhiên nhìn thấy rồi!
Sở Sơ Nhan đổi lại hình tượng lạnh lùng cao ngạo lúc trước, cả người xấu hổ đến hận không thể tìm lỗ mà chui vào.
Dẫu sao mình lén lút xem bản thư danh đó cũng cảm thấy xấu hổ.
Phần thẹn thùng này lọt vào ở trong mắt Tổ An chính là phong cảnh đẹp nhất trên đời, hắn thầm nghĩ mộ tổ của mình đúng là bốc khói, không ngờ tới thế giới này lại có được thê tử xinh đẹp như vậy.
Không nhịn được nữa lại cúi đầu hôn...
...
Lại nói sau khi Tần Vãn Như ra khỏi phòng, đám người Sở Trung Thiên vội vàng xông tới, ngay cả Bao Hữu Lộ ở bên cạnh cũng tò mò ghé tới.