Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 584 - Chương 584: Khí Cấp Công Tâm (2)

Chương 584: Khí Cấp Công Tâm (2) Chương 584: Khí Cấp Công Tâm (2)

Nghĩ đến đoàn người bên mình còn canh giữ ở bên ngoài, căn bản không biết nữ nhi ở trong phòng lại gặp phải vận rủi và khuất nhục như vậy, nàng ta liền hận không thể lột da Tổ An.

Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +999+999+999...

Nàng ta không nhịn được nữa, trực tiếp tấn công tới Tổ An, vừa ra tay đã không chút lưu tình, hoàn toàn là sát chiêu.

Tổ An nhìn thấy 999 liên tiếp liền biết tình huống không ổn, còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã đánh tới trước mặt.

Hắn cực kỳ hoảng sợ vội vàng tránh sang bên, nhưng dẫu sao Tần Vãn Như cũng là tu vi Lục phẩm, không phải dễ tránh như vậy?

Vào thời khắc Nguy cấp, hắn vội vàng sử ra Quỳ Hoa Ảo Ảnh bản cải tạo mà Mị Ly dạy, lập tức cả người chia làm hai phương hướng khác nhau bỏ chạy.

Tất cả sự chú ý của Tần Vãn Như đều đặt trên bóng người trước mặt mình, một chưởng ôm hận mà xuất thủ, trực tiếp bổ trúng hậu tâm của đối phương.

Có điều cảm giác trống rỗng từ trên tay truyền đến khiến nàng ta cả kinh, ngay sau đó hư ảnh trước mắt tán thành một mảng quang ảnh.

- Phân thân?

Dẫu sao thân là công tước phu nhân, kiến thức rộng rãi, lập tức có phản ứng.

Rất nhanh xoay người lại nhìn chằm chằm Tổ An ở bên kia, khi đang muốn lại ra tay, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm yếu ớt của Sở Sơ Nhan ở bên cạnh:

- Mẹ!

- Ngoan, mẹ ở đây.

Tần Vãn Như vội vàng tới đỡ lấy nàng ta, đồng thời trong lòng đau xót, thầm nghĩ nữ nhi này của mình từ nhỏ đến lớn tâm cao khí ngạo cỡ nào, không ngờ một thân trong sạch lại bị hủy trong tay một tên gia hỏa như vậy.

Đều là do chúng ta lúc trước quá tín nhiệm hắn!

Nghĩ đến đây nàng ta vừa muốn đứng dậy công kích.

- Đừng!

Sở Sơ Nhan vội vàng kéo tay nàng ta lại, tay kia thì túm chặt chăn gấm trên người.

Tần Vãn Như có chút nghi hoặc nhìn nàng ta, phản ứng của nữ nhi thật sự không quá đúng, chẳng lẽ là bởi vì chịu đả kích quá lớn tạo thành sao.

- Kỳ thật... Kỳ thật hắn đang... Đang chữa thương cho ta.

Sở Sơ Nhan cúi đầu, mặt sớm đã đỏ rực.

Thật sự quá mất mặt, không ngờ bị mẫu thân nhìn thấy.

Vốn nàng ta là thẹn thùng không muốn nói chuyện, nhưng nàng ta lo mẫu thân thật sự ra tay giết Tổ An, hoặc là kinh động tới người khác xông vào, vậy thì càng mất mặt hơn.

- Chữa thương? Có kiểu chữa thương như vậy sao!

Tần Vãn Như chỉ nghĩ nữ nhi bị bắt nạt nên ngại nói thật,

- Yên tâm, tên này hôm nay xâm phạm làm nhục ngươi như vậy, mẹ nhất định sẽ ra mặt cho ngươi.

Nói xong lại lao về phía Tổ An.

Thấy nàng ta không hiểu, Sở Sơ Nhan cũng quýnh lên, đành phải nói:

- Kỳ thật... Kỳ thật là đã được ta... Đồng ý.

Tần Vãn Như vừa xông ra nửa đường liền dừng lại, không thể tin quay đầu nhìn:

- Ngươi nói gì?

Sắc mặt Sở Sơ Nhan biến hóa liên tục, một lúc sau nàng ta cuối cùng cũng hạ quyết tâm:

- Kỳ thật... Chúng ta lúc trước ở trong bí cảnh... Đã... Đã thực sự làm vợ chồng rồi.

Tần Vãn Như:

- ...

Bất kể nàng ta có nghĩ như thế nào, cũng không ngờ lại là tình huống là như vậy.

Tổ An ở bên cạnh vô cùng kích động, phải biết rằng lúc trước tuy hai người có quan hệ thân mật, nhưng đều là vì cứu người, hai người đều biết đoạn quan hệ này vẫn cách vợ chồng chân chính rất xa, Sở Sơ Nhan cũng không thực sự chấp nhận mình.

Ai ngờ hiện giờ Sở Sơ Nhan lại chính miệng thừa nhận, cả người hắn quả thực là vui mừng tới sắp nổ tung.

- Các ngươi ở trong bí cảnh đã là vợ chồng thực sự?

Tần Vãn Như lập tức trợn tròn mắt, cả người bỗng nhiên có chút minh ngộ, chẳng trách với tính tình lạnh lùng cao ngạo của nữ nhi, không ngờ lại nguyện ý cởi xiêm y cho Tổ An chữa thương, ta sớm nên nghĩ tới tất cả rồi chứ,

- Nhưng cho dù các ngươi đã là vợ chồng thật sự, hiện tại vào thời điểm này còn... Còn làm chuyện hoang đường như vậy, thật sự... Thật sự rất càn quấy!

Lúc này Tần Vãn Như đã không rảnh truy cứu hai người rốt cuộc là thế nào, chỉ cảm thấy nữ nhi rõ ràng đang thân chịu trọng thương, một đống người đang lo lắng chờ ở ngoài cửa, kết quả hai người bọn họ không ngờ lại ở đây...

- Ta đúng là đang cứu Sơ Nhan.

Tổ An cười khổ nói.

- Ngươi câm miệng!

Tần Vãn Như hung hăng lườm hắn một cái, bỗng nhiên ánh mắt thắt lại.

Vừa rồi khí cấp công tâm vội vã đuổi giết hắn, không rảnh chú ý tới cái khác.

Hiện tại tỉnh táo lại, lại bỗng nhiên ý thức được đối phương không mặc quần áo.

Tên này sao lại như vậy...

Sắc mặt Tần Vãn Như lập tức đỏ bừng, có chút hoa dung thất sắc nhìn Sở Sơ Nhan ở bên cạnh, thầm nghĩ nữ nhi mảnh khảnh này của mình làm sao mà chịu được.

Sở Sơ Nhan cũng không ý thức được vấn đề, nàng ta vội vàng giúp đỡ giải thích:

- Mẹ, hắn đúng là đang chữa thương cho ta... Biện pháp này ngoài mặt nghe thì có chút hoang đường, nhưng đích xác là thật sự đang chữa thương...

Nói tới về sau cổ nàng ta đỏ rực, phải biết rằng từ nhỏ đến lớn nàng ta đều là nữ nhi ngoan ngoãn, trước giờ chưa từng khiến cha mẹ quan tâm.

Kết quả hiện tại không ngờ lại phải giải thích với mẫu thân dưới cảnh tượng xấu hổ như vậy.

- Đều do tên này!

Nghĩ đến đây nàng ta không nhịn được hung hăng lườm Tổ An một cái.

Tổ An cũng lộ ra vẻ mặt vô tội, việc này trách được ta sao?

Ai biết mẹ ngươi lại đột nhiên tiến vào.

Biểu cảm của Tần Vãn Như mất tự nhiên quay mặt đi, sau đó quan tâm nhìn nữ nhi:

- Nhan nhi, hiện tại thương thế của hiện tại ngươi đã khôi phục chưa?

Sở Sơ Nhan cắn môi thấp giọng đáp:

- Tuy vẫn chưa khôi phục vẫn chưa hoàn toàn, nhưng so với vừa rồi thì tốt hơn rất nhiều.

- Loại chuyện này thực sự có tác dụng chữa thương à?

Tần Vãn Như trợn tròn mắt, nàng ta cũng coi như là kiến thức rộng rãi, nhưng chưa từng nghe nói tới loại chuyện này.

Bình Luận (0)
Comment