Chỉ nhớ rõ lúc ấy có các loại cảm xúc phức tạp như phẫn nộ, ngượng ngùng, ngỡ ngàng.
Nếu tính thực sự, đây mới là lần đầu tiên nàng ta ở trạng thái tỉnh táo cảm nhận được hắn triệt để chiếm lấy mình.
- Chẳng lẽ nam nhân đều khoa trương như vậy à?
Sở Sơ Nhan cắn chặt răng chịu khổ, suy nghĩ này vừa hiện lên nàng ta liền mặt đỏ tai hồng, giáo dục được nhận từ nhỏ khiến nàng ta có thế nào cũng không thể tiếp tục nghĩ nữa.
Chỉ có thể khẩn trương túm lấy vạt áo của hắn, không ngừng hít sâu để mình dần dần quen với thân thể của một nam nhân.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của giai nhân, Tổ An cảm thấy thương xót, không kìm lòng được mà hôn lên môi hồng của nàng ta.
Ưm một tiếng, cả người Sở Sơ Nhan run lên, bỗng nhiên nàng ta cảm thấy thân thể giống như đã triệt để mở ra.
Tổ An cảm thấy kinh ngạc, không ngờ băng sơn mỹ nhân này lại mẫn cảm như vậy.
Trên mặt xuất hiện một nụ cười nghiền ngẫm:
- Ta bắt đầu nhé?
Sở Sơ Nhan xấu hổ đến không dám nhìn vào mắt hắn, nghiêng mặt sang bên, để lộ ra cái cổ sớm đã đỏ rực, ừ một tiếng khẽ như muỗi kêu.
Nàng ta cũng không rõ vì sao mình ma xui quỷ khiến thế nào mà ừ một tiếng, đổi lại là nàng ta trước kia, tuyệt đối không thể đồng ý cho nam nhân đối xử với mình như vậy.
Thậm chí đổi thành ngày hôm qua, nàng ta cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Nhưng hiện tại...
Nàng ta cũng không rõ.
Hiện tại cũng không nghĩ thông.
Rất nhanh nàng ta liền không có tâm tư mà nghĩ những cái này nữa, nàng ta cảm thấy cả người mình giống như một chiếc thuyền con trong biển giận, trong mưa rền gió dữ bị sóng biển lúc thì cuốn bay lên mây, lúc thì rơi xuống vực sâu, nàng ta không biết lúc nào sẽ triệt để chìm nghỉm...
Cũng không biết qua bao lâu, người của Sở gia ở ngoài cửa gấp đến độ đi mòng mòng.
- Hiện tại không biết bên trong ra sao rồi.
Tần Vãn Như đi tới đi lui cửa.
Bởi vì nữ nhi từ nhỏ đã ngoan ngoãn, lại thêm tính tình càng lúc càng lạnh lùng, cho nên ở cửa sổ phòng mình đều bố trí trận pháp phù văn đặc thù, ngăn cách thanh âm trong ngoài.
Bởi vậy người bên ngoài căn bản không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Tần Vãn Như thầm nghĩ nếu có Tuyết Nhiở đây thì tốt, còn có thể thông qua nàng ta để thăm dò một chút tình huống bên trong.
Từ sau khi Tuyết Nhi rời khỏi, Sơ Nhan không tìm nha hoàn khác nữa.
- Hay là ngươi đi vào xem thử một chút đi.
Sở Trung Thiênở bên cạnh nói, lúc trước nghe thê tử nhắc tới khi bọn họ trị liệu nữ nhi phải cởi quần áo, bản thân hắn đích xác không thích hợp đi vào.
Nhưng thê tử thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Tần Vãn Như nghĩ thấy cũng đúng, người khác không tiện đi vào, nàng ta làm mẹ khẳng định không thành vấn đề.
Thế là nàng ta chạy đến gõ cửa:
- A Tổ, hiện tại tình huống của Sơ Nhan thế nào?
- Nếu không trả lời ta sẽ vào đó?
...
Bên trong thủy chung không có đáp lại, nàng ta chung quy vẫn lo lắng cho an nguy của nữ nhi, vội vàng đẩy cửa, ai ngờ cửa lại không động đậy.
- Tên này không ngờ lại khóa trái cửa!
Tần Vãn Như hậm hực nhìn về phía trượng phu
Sở Trung Thiên gật đầu, nữ nhi tuổi còn trẻ, nhưng tu vi cũng rất cao, đã hạ cấm chế thì người bình thường không mở được.
Hắn đi tới cửa, vươn tay ra nhẹ nhàng đặt lên trên cửa, nguyên khí rời thể mà ra, phá đi cấm chế trên cửa:
- Được rồi.
- Ngươi ở đây canh, ta vào xem tình huống.
Tần Vãn Như dặn dò, nếu đợi lát nữa không cẩn thận rất nhiều người cùng ùa vào, nhìn thấy bộ dạng thoát y của nữ nhi, vậy sự trong sạch của nữ nhi cũng coi như bỏ.
Cho nên chỉ có trượng phu canh giữ ở đây nàng ta mới yên tâm.
Sở Trung Thiên gật đầu ra hiệu cho nàng ta cứ an tâm.
Lúc này Tần Vãn Như mới đẩy cửa đi vào, sau khi Tàng Thư Viện vội vàng đóng cửa lại, còn cố ý chốt cửa thật kỹ.
Sau đó mới đi vào bên trong.
Dù sao cũng là thiên kim của phủ công tước, khuê phòng vẫn khá lớn, Tần Vãn Như trong nhất thời cũng rất khó thấy rõ tình hình bên trong cùng.
Lo lắng hai người có chữa thương vào thời khắc mấu chốt, nàng ta cũng không dám lớn tiếng gọi, thầm nghĩ đợi lát nữa lặng lẽ nhìn một cái, chỉ cần xác định nữ không sao thì đi ngay, không quấy rầy bọn họ chữa thương.
Từ gian ngoài đi vào trong, nàng ta bỗng nhiên nghe thấy một loại thanh âm kỳ quái, giống như đang trải qua cố ý kìm nén, như khóc lại như kể.
- Hả?
Trong ánh mắt Tần Vãn Như hiện lên một chút nghi hoặc, thanh âm như vậy thân là người từng trải nàng ta không xa lạ gì, nhưng nghĩ sao lại có thể như vậy được!
Chắc là thương thế của Sơ Nhan quá nghiêm trọng, bởi vậy mới rên.
Đang nghĩ như vậy, ai ngờ đi qua bình phong lại bị một màn trước mắt khiến cả người nàng ta ngây đơ.
Nàng ta đã nghĩ tới vô số loại khả năng, thậm chí ngay cả bệnh tình của nữ nhi quá nặng không có thuốc nào cứu được cũng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vạn lần không ngờ lại là tình cảnh này.
Tổ An và Sở Sơ Nhan cũng không nghĩ rằng nàng ta lại tiến vào, nghe thấy dị động theo bản năng quay đầu lại, sau đó ba người mắt to nhìn mắt nhỏ.
- Họ Tổ, ngươi hỗn đản!
Trải qua một thoáng khiếp sợ và kinh ngạc lúc ban đầu, Tần Vãn Như cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, không khỏi giận tím mặt.
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +1024!
Theo Tần Vãn Như, với tính tình của nữ nhi mình là tuyệt đối sẽ không cho phép nam nhân đối xử với nàng ta như vậy, cho dù đối phương là trượng phu trên danh nghĩa của nàng ta cũng không được.
Chỉ có một lời giải thích, đó chính là Tổ An lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhân lúc nữ nhi trọng thương không có sức phản kháng, cứ như vậy phát điên mà xâm phạm nàng ta.