Về phần nàng ta có thể che giấu hay không... Hừ, trên đời này nào có nhiều bất ngờ như vậy, có một Tổ An đã là tốt lắm rồi, sao có thể có nhiều tấu xảo như vậy.
- Vậy đối phương rốt cuộc là ai? Vì sao lại ở trong phòng của Tổ An?
Trong lòng Thu Hồng Lệ rất nghi hoặc, càng lúc càng nổi hứng thú.
Tính trước tiên bắt giữ đối phương đã rồi nói sau, nàng ta cảm thấy mình dường như đã tiếp cận được một bí mật lớn.
Chỉ tiếc tu vi của đối phương cao tới kỳ lạ, nàng ta xuất thủ không hề, lại vẫn bị đối phương cản lại, mấy lần thậm chí thiếu chút nữa thì bị đối phương khống chế ngược.
Bởi vì lo kinh động tới người của Sở gia, Thu Hồng Lệ cũng không dám sử dụng lực lượng nguyên tố, cứ như vậy so đấu công phu quyền cước với đối phương.
Kết quả càng đánh càng kinh hãi!
Lúc này cũng khiếp sợ còn có Bùi Miên Mạn, nàng ta vốn đang ở trong phòng chờ Tổ An, kỳ thật nàng ta cũng không biết vì sao trong những ngày này theo bản năng lại chạy tới chỗ hắn.
Có lẽ là từ nhỏ đến lớn đều không có bằng hữu, mà Tổ An lại khác với người khác, khiến nàng ta vô cùng quý trọng đoạn thời gian ở chung này.
Đương nhiên lý do của nàng ta là muốn huấn luyện Tổ An tránh bị Trần Huyền giết.
Hôm nay đến sớm hơn thường ngày, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, còn tưởng rằng là Tổ An trở lại, đang lòng đầy chờ mong, lại phát hiện người đi vào nữ nhân.
Cho dù không nhìn rõ, nhưng khí tức của đối phương rõ ràng không phải người của Sở gia như Sở Sơ Nhan, Sở Hoàn Chiêu.
Chú ý thấy bộ dạng lén lút của nàng ta sau khi vào cửa, nàng ta chỉ cho rằng là Trần Huyền phái tới, cho nên trực tiếp liền xuất thủ.
Vốn tưởng rằng sẽ giải quyết một cách thoải mái, nào ngờ tu vi của đối phương lại cao như vậy.
Hai người chiêu nào chiêu nấy đều hung hiểm, ở trong bóng đêm giao thủ mấy chục chiêu, không ngờ vẫn không thể làm gì được đối phương.
Mấy lần Bùi Miên Mạn thiếu chút nữa không nhịn được muốn sử dụng hắc viêm, chỉ có điều không muốn bị Sở Sơ Nhan biết mình thường xuyên tới đây, nên đành cố nhịn.
Thế là hai nàng đều mang tâm tư riêng, cứ như vậy ngươi một quyền ta một cước mà đánh nhau.
Tổ An tất nhiên không biết tình hình chiến đấu kịch liệt trong phòng mình lúc này, hắn đang hết sức chăm chú chữa thương cho Sở Sơ Nhan.
Lúc ban đầu Sở Sơ Nhan là phản kháng theo bản năng, nhưng nàng ta cũng biết sự phản kháng của mình là không có bao nhiêu sức lực.
Qua một lúc, bỗng nhiên cả người nàng ta cứng đờ, mặt đỏ bừng:
- Ngươi hỗn đản!
Nói xong liền hung hăng cắn vào đầu vai đối phương.
Nàng ta muốn trả lại toàn bộ đau đớn mà mình cảm nhận được cho hắn!
Tổ An hít một hơi lạnh, cũng không phải vì đau mà là vì lạnh.
Lúc trước là ai nói nữ nhân có lạnh tới mấy thì trong thân thể cũng nóng?
Lần trước đích xác là như vậy.
Nhưng hôm nay thể nghiệm, giống như tiến vào một thế giới băng thiên tuyết địa.
Nếu không phải thân thể hắn có thiên phú dị bẩm được Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh thối luyện, đổi lại là nam nhân bình thường, sợ rằng trong nháy mắt đã lạnh tới xìu rồi, nói không chừng còn có thể lưu lại thương tích cả đời không thể khôi phục.
Tổ An nhẹ nhàng vuốt tóc rối cho nàng ta. Tràn ngập thương xót nói:
- Thân thể của ngươi không ngờ lại lạnh tới như vậy, lúc trước còn một mực ra vẻ kiên cường, nhất định là nhịn rất vất vả.
Mắt Sở Sơ Nhan lập tức đỏ lên, những lời này giống như lập tức đánh tan lớp vỏ ngoài cứng rắn của nàng ta, bóc ra một mặt mềm mại nhất.
- Ngươi có bị thương không?
Trải qua sự xấu hổ và giận dữ lúc ban đầu, hiện giờ Sở Sơ Nhan ngược lại có chút áy náy.
Tổ An cười ha ha:
- Loại chuyện này ta cầu còn không được, sao lại bị thương chứ.
- Ngươi hỗn đản!
Sở Sơ Nhan tức giận đến lại cấu hắn một cái, có điều hắn đích xác cảm thấy đối phương giống như một mặt trời cực nóng, tỏa ra sự ấm áp vô tận.
- Thoải mái không?
Tổ An đột nhiên hỏi.
Sở Sơ Nhan:
- ...
Tên này không ngờ lại hỏi ra những lời vô sỉ như vậy, ta nên trả lời thế nào bây giờ?
Thế là nàng ta dứt khoát quay mặt đi, cắn môi không nói gì.
Chú ý thấy vẻ mặt của nàng ta, Tổ An biết nàng ta nghĩ nhầm, cười khổ giải thích:
- Ta là hỏi ngươi hiện tại đã đỡ hơn chưa, ta đang dùng Hồng mông chi khí làm ấm thân thể của ngươi, chỗ nào không đúng thì ngươi phải câu thông đúng lúc với ta, như vậy mới có thể mau chóng chữa lành thương thế trong cơ thể ngươi.
Lúc này Sở Sơ Nhan mới minh bạch mình hiểu sai, trên khuôn mặt tái nhợt phủ lên một tầng màu đỏ, đồng thời thân thể lạnh như băng cũng bởi vì xấu hổ mà có thêm một chút ấm áp.
Cảm nhận được rung động mẫn cảm của thân thể nàng ta, khóe miệng Tổ An hiện lên một nụ cười quỷ quái:
- Lão bà, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, hiện tại trong thân thể ngươi chỗ nào không thoải mái nhất, ta sẽ làm chỗ đó cho ngươi.
Sở Sơ Nhan cắn chặt răng, tên này đúng là được tiện nghi còn khoe mã!
Với trạng thái hiện giờ của hai người, ngươi bảo ta còn có thể nói gì?
- Ngươi đã không nói, vậy ta sẽ dựa theo con đường của mình mà tùy tiện trị cho ngươi nhé?
Tổ An ghé vào tai nàng ta cười hì hì nói.
Cảm thấy động tác của hắn, đôi mi thanh tú của Sở Sơ Nhan nhíu lại, vội vàng cản hắn, nói:
- Chờ một chút...
Chú ý thấy ánh mắt nghi hoặc của đối phương, trong mắt Sở Sơ Nhan lấp lánh, giống như sắp ứa ra nước:
- Ngươi đừng làm vội, để ta bình tĩnh đã.
Cho dù hai người đã không phải lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, nhưng lần trước ở trong bí cảnh không biết vì nguyên nhân gì, ấn tượng của nàng ta đã có chút mơ hồ.