Sở Trung Thiên vội vàng nói:
- Hài tử còn ở đây, dùng từ tử tế chút.
Tần Vãn Như hừ một tiếng:
- Chẳng lẽ không phải à, nếu không phải nữ nhân đó tìm tới cửa, sao lại khiến Sơ Nhan tức thành như vậy?
Cho dù trên miệng nàng ta không phục, có điều vẫn thay đổi cách dùng từ, không muốn làm ảnh hưởng đến tiểu nữ nhi.
Sở Trung Thiên không nhịn được nói:
- Kỳ thật cũng không trách được nàng ta, nàng ta cũng muốn ngờ tới Sơ Nhan lại có thương tích trong người. Chỉ có thể nói tên A Tổ này lưu tình khắp nơi, mới dẫn tới tất cả chuyện này.
- Xì.
Tần Vãn Như lập tức quýnh lên,
- Giờ còn chưa vào cửa, nhanh như vậy đã lên tiếng cho người ta rồi à? Nam nhân các ngươi quả nhiên không có ai là tốt đẹp, thấy bộ dạng người ta xinh đẹp liền mê đắm.
- Ta đâu có.
Sở Trung Thiên cũng cười khổ không thôi.
Sở Hoàn Chiêu ở bên cạnh nghe mà không hiểu ra sao:
- Phụ thân nạp tiểu thiếp à?
Kể ra các thúc thúc bá bá trong giới có ai không phải đều thê thiếp thành đàn, mà địa vị thân phận của những người đó còn không bằng phụ thân.
Nhiều năm như vậy mỗi khi nghĩ tới việc này là nàng ta lại có chút đau lòng cho phụ thân của mình, lăn lộn quá kém.
Sở dĩ nàng ta nghĩ như vậy, một là trong giới quý tộc của thế giới này ba vợ bốn nàng hầu là chuyện rất bình thường, thứ hai trên trình độ rất lớn cũng bởi vì từ nhỏ đến lớn mẫu thân khá là hung dữ, phụ thân khá là hiền hoà, cho nên trong lòng nàng ta theo bản năng hướng về phụ thân nhiều hơn.
Đương nhiên nếu để Tần Vãn Như biết ý tưởng này của nàng ta, nhất định sẽ cho nàng ta nếm thử một chút cái gì gọi là tình mẹ như núi!
Mặt già của Sở Trung Thiên nóng lên:
- Nói hưu nói vượn gì thế, không có chuyện đó! Là tỷ phu của ngươi!
- Tỷ phu!
Sở Hoàn Chiêu vốn đang hứng trí bừng bừng cắn hạt dưa xem kịch, nghe được tin tức này lập tức trợn tròn mắt, tình huống gì thế?
- Tỷ phu nạp thiếp?
Sở Hoàn Chiêu chớp chớp mắt, vẫn có chút không tiêu hóa được, thật sự là tin tức này rất ly kỳ.
- Hừ, ta chưa bao giờ thấy một cô gia ở rể kiêu ngạo như vậy!
Tần Vãn Như hậm hực hừ một tiếng, hiển nhiên vẫn rất bất mãn đối với việc này.
- Đối phương là ai?
Nghe thấy tin tức này, Sở Hoàn Chiêu chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, hoàn toàn không còn loại hưng phấn như vừa rồi tưởng phụ thân nạp thiếp.
- Người của Thần Tiên Cư, còn không sợ nhục cạnh cửa của Sở gia chúng ta!
Tần Vãn Như nói xong còn cố ý lườm trượng phu một cái, hiển nhiên là đang nhắc nhở hắn thân phận của đối phương không thể đưa lên mặt bàn.
- Là Thu Hồng Lệ đó à?
Thanh âm của Sở Hoàn Chiêu lập tức cất cao.
- Sao ngươi biết?
Sở Trung Thiên có chút bất ngờ, sao nữ nhi lại biết chuyện của Thần Tiên Cư.
- Hừ, lúc trước tỷ phu tới chỗ đó rất ầm ĩ, sao ta lại không biết, không ngờ nhanh như vậy đã kéo người ta về nhà rồi!
Sở Hoàn Chiêu thở phì phì nhìn Sở Trung Thiên,
- Cha, ngươi an bài nữ nhân đó ở đâu rồi?
- Chắc là ở khách phòng, cụ thể thì ta cũng không rõ...
Sở Trung Thiên theo bản năng đáp.
Sao cảm giác nhị nữ nhi nghe được tin tức này còn tức giận hơn cả đại nữ nhi nhỉ?
Có được đáp án, Sở Hoàn Chiêu thở phì phì chạy tới chỗ khách phòng.
Chỉ tiếc bọn họ không biết Thu Hồng Lệ lúc này không ở trong khách phòng của Sở gia, mà là ở viện tử của Tổ An.
- Nơi này chính là chỗ cô gia nhà các ngươi ở à?
Trước mắt tiểu viện trước mắt, khóe miệng Thu Hồng Lệ nở một nụ cười nhạt.
- Không sai, cô gia chính là ở nơi này, thường ngày không ở cùng tiểu thư.
Gia đinh đó nói với vẻ lấy lòng, nữ nhân này quá đẹp, trên người cũng thơm.
- Đa tạ vị này tiểu ca, ngươi tên là gì vậy?
Thu Hồng Lệ thản nhiên cười.
Gia đinh lập tức thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp:
- Hồi bẩm cô nương, tiểu nhân tên là Kim Trư.
- Kim Trư?
Thu Hồng Lệ cười một tiếng,
- Tên này đặc biệt thật.
Gia đinh lập tức cảm thấy cả người tê dại, nàng ta cười với ta, nàng ta cười với ta rồi!
- Cô nương có gì cần cứ phân phó ta.
Gia đinh tên là Kim Trư đó không ngừng hiến ân tình.
- Đa tạ Kim tiểu ca.
Thu Hồng Lệ cười cười đuổi hắn đi, sau đó tò mò quan sát tiểu viện trước mắt.
- Cũng không biết tên gia hỏa đó trong hoàn cảnh sinh hoạt thường ngày giấu những bí mật gì.
Thu Hồng Lệ lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm, đẩy cửa lớn của hắn ra, đang muốn điều tra chung quanh một chút, xem có thể tìm thấy nguyên nhân vì sao Tổ An trong thời gian ngắn ngủi lại có thể từ phế vật được mọi người công nhận mà có biến hóa lớn như vậy không.
Bỗng nhiên nàng ta biến sắc, vội vàng tránh sang bên.
Cùng lúc đó, một tiếng gió sắc bén ập tới.
- Ơ?
Đối phương hiển nhiên không ngờ nàng ta lại tránh được một kích tất trúng này.
Thu Hồng Lệ cũng thầm kinh hãi, lựa chọn thời cơ góc độ của đối phương rất tinh diệu, khiến nàng ta khó lòng phòng bị, vừa rồi tránh được hoàn toàn là phát huy 120% khả năng, nếu làm lại một lần nữa, nàng ta không chắc có thể tránh được hay không.
- Nữ nhân?
Đối phương ồ một tiếng rồi biến mất, nhưng không thể qua được tai nàng ta.
- Rốt cuộc là ai?
Bởi vì nguyên do chưa kịp châm đèn, trong phòng là một mảng hắc ám, hai người trong bóng đêm nháy mắt đã giao thủ hơn mười chiêu.
- Chẳng lẽ là Nhị tiểu thư của Sở gia?
Suy nghĩ này vừa hiện lên liền bị nàng ta phủ định.
Mọi người đều biết, Sở đại tiểu thư giống như đã một mình dùng hết linh khí của Sở gia, muội muội của nàng ta trừ diện mạo được di truyền từ mẫu thân xinh đẹp ra, có thể nói là phế vật không biết cái gì.