Tổ An không nhịn được cắt ngang lời nàng ta:
- Giờ là lúc nào rồi, ngươi còn ở đây quan tâm tới người khác.
- Để ta nói hết đã, bằng không sẽ không cơ hội đâu.
Sở Sơ Nhan gắng gượng nói:
- Hiện giờ Sở gia chúng ta bị kẹp giữa Hoàng thượng và Tề Vương, đây là đang đi ngược đại thế, đáng tiếc chúng ta có truyền thống và vinh quang gia tộc ngàn năm phải giữ gìn, không muốn bị bất kỳ một phương nào thôn tính, cho nên kết cục đã được định trước.
- Vốn có ta ở đây, còn có thể thử xem có thể kiên trì đến khi tân hoàng đăng cơ hết cùng lại thông hay không, nhưng hiện tại xem ra là không có cơ hội rồi, chỉ dựa vào cha mẹ ta thì một cây chẳng chống vững nhà.
- A Tổ, sau khi ta ra đi, ngươi có thể giúp Sở... Ài, thôi, ngươi sống ở Sở gia quả thật không vui, ta yêu cầu như vậy là rất ích kỷ.
- Có điều vẫn hy vọng ngươi đáp ứng ta một chuyện, tương lai nếu Sở gia thật sự có chuyện không hay xảy ra, ngươi nể tình Tiểu Chiêu đối đãi với ngươi không tệ, giúp ta chiếu cố nàng ta. Ngoài ra ta còn có muội... Khụ khụ, ta còn có đệ đệ ở kinh thành đọc sách làm con tin, nếu có thể thì ngươi cũng giúp ta cứu hắn khỏi khổ hải.
Nghe thấy nàng ta dùng ngữ khí yếu ớt bình thản nói những cái này, Tổ An vừa buồn cười vừa đau lòng:
- Sao lại ở đây nói di ngôn, ai bảo ngươi sẽ chết?
Sở Sơ Nhan cười buồn bã:
- Ta tu luyện nhiều năm như vậy, chút phán đoánnày vẫn phải có, hiện giờ với tình huống này của ta, cho dù thần tiên tới cũng không cứu được, biện pháp châm cứu bài hàn của ngươi lúc trước hiện tại cũng không dùng được.
Lúc trước hàn khí trong cơ thể nàng ta chỉnh thể vẫn ở trong phạm vi có thể khống chế, cho nên có thể thông qua loại phương thức tế thủy trường lưu này để bài ra ngoài cơ thể từng chút một.
Nhưng hiện giờ hàn khí trong cơ thể nàng ta đã triệt để tràn ra, trở thành một mảng biển rộng, châm cứu hút ra chút hàn khí căn bản là vô ích.
- Thần tiên tới không cứu được nhưng ta lại có thể, chắc ngươi biết còn có một biện pháp.
Tổ An nhìn con mắt mỹ lệ của nàng ta, nói.
Sở Sơ Nhan đầu tiên là ngẩn ra, qua một lúc cuối cùng cũng có phản ứng, khuôn mặt vốn yếu ớt tái nhợt lập tức đỏ bừng:
- Không được, tuyệt đối không được!
- Chẳng lẽ ngươi thà chết cũng không muốn sao?
Tổ An có chút mất mát.
- Đương nhiên!
Sở Sơ Nhan theo bản năng đáp, có điều lập tức cũng ý thức được có vấn đề, vội vàng giải thích,
- Không phải ta bởi vì ngươi...Ái dà, tóm lại loại chuyện này ngươi bảo ta đáp ứng thế nào được.
- Nhưng chúng ta vốn chính là vợ chồng.
Tổ An lộ ra vẻ tươi cười.
- Chúng ta chỉ một đôi vợ chồng giả.
Sở Sơ Nhan vội vàng sửa đúng lại.
- Giả à?
Tổ An không nhịn được nói,
- Về danh, chúng ta đã cưới hỏi đàng hoàng, tất cả mọi người của Minh Nguyệt Thành đều biết chúng ta là vợ chồng; về thực, chúng ta đã sớm làm chuyện vợ chồng...
Sở Sơ Nhan vội vàng muốn giải thích, Tổ An lại nói:
- Về tâm, nếu ngươi thật sự không muốn, vậy vừa rồi vì sao biết chuyện của ta và Thu Hồng Lệ lại tức giận như vậy?
- Ta...
Sở Sơ Nhan ngỡ ngàng, trong lòng loạn thành một đống, nàng ta cũng không rõ mình rốt cuộc là nghĩ như thế nào.
Thấy nàng ta thất thần, Tổ An liền thuận thế cúi đầu hôn tới, lúc này cần nam nhân chủ động.
Rất nhiều chuyện quan hệ nam nữ chỉ cách một lớp giấy, nếu như đâm thủng rồi, rất nhiều chuyện sẽ thuận lý thành chương, nếu một mực duy trì, chắc cuối cùng ngược lại sẽ càng lúc càng xa.
Môi bị, hai mắt Sở Sơ Nhan trợn tròn, hai tay cũng nắm chặt vạt áo của hắn.
Lúc này đại phu Bao Hữu Lộ của Sở phủ vội vàng chạy đến, đang muốn đẩy cửa vào, lại bị Tần Vãn Như cản lại.
- Phu nhân, đây là ý gì? Tiểu thư không phải đang bệnh nặng sao?
Bao Hữu Lộ tò mò hỏi.
Sắc mặt Tần Vãn Như đỏ lên:
- Bên trong có người, hiện tại sợ rằng không tiện lắm.
- Ơ, chẳng lẽ là Kỷ thần y tới trước rồi?
Nhìn thấy vẻ thẹn thùng lướt qua trong giây lát trên mặt đối phương, Bao Hữu Lộ theo bản năng vuốt râu, thầm nghĩ phu nhân đúng là kiều diễm như hoa, nếu ta trẻ lại hai mươi tuổi, nói không chừng cũng sẽ động lòng với nàng ta.
Sở lão gia phúc khí tốt thật, chỉ tiếc...
Ài, tạo hóa trêu người.
- Vậy cũng không phải, có người khác, làm phiền Bao tiên sinh chờ một chút.
Tần Vãn Như giải thích.
- Ơ? Chẳng lẽ trong Minh Nguyệt Thành này còn có cao nhân y thuật khác à? Vậy đợi lát nữa lão phu cũng rất muốn kiến thức một chút.
Bao Hữu Lộ tò mò nhìn vào trong phòng.
Tần Vãn Như có chút xấu hổ, thầm nghĩ đợi lát nữa mạnh giải thích như thế nào.
Sở Trung Thiên từ ban đầu đã lo lắng đi tới đi lui, lúc này không nhịn được nữa, kéo thê tử sang một bên hỏi:
- Phu nhân, A Tổ rốt cuộc là có đáng tin hay không? Hay là chúng ta cứ để Bao tiên sinh vào xem đi, hoặc là đi mời Kỷ thần y?
Câu sau hắn nói rất khẽ, để tránh làm tổn thương đến mặt mũicủa Bao Hữu Lộ.
Tần Vãn Như cũng không dám xác định:
- Cũng không biết, nhưng Sơ Nhan dường như rất tín nhiệm hắn, chắc là đáng tin.
Sở Hoàn Chiêu ở bên cạnh lập tức kêu lên:
- Ta cũng rất tín nhiệm tỷ phu, hắn nhất định có thể trị khỏi cho tỷ tỷ!
Tần Vãn Như dùng ngón tay ấn vào đầu nữ nhi, hừ một tiếng:
- Tiểu nha đầu lừa đảo ngươi góp vui cái gì!
Sở Trung Thiên nghe mà trợn mắt há hốc mồm:
- Thì ra ngươi cũng không chắc chắn, không ngờ lại dám để cho hắn trị?
- Được rồi được rồi,
Trong lòng Tần Vãn Như rất bực bội,
- Ngươi an bài cho hồ ly mị đó thế nào rồi?
- Hồ ly mị tử?
Sở Hoàn Chiêu sửng sốt, tò mò nhìn chằm chằm hai người.