Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 579 - Chương 579: Thần Tiên Khó Cứu

Chương 579: Thần Tiên Khó Cứu Chương 579: Thần Tiên Khó Cứu

Tần Vãn Như gật đầu:

- Đích xác là như vậy, bởi vì phải dùng châm cứu khai thông ra hàn khí trong cơ thể Sơ Nhan.

Sở Trung Thiên một lúc sau vẫn chưa phục hồi tinh thần, nghĩ đến cải trắng vất vả lắm mới nuôi lớn được lại bị lợn ôm, tâm tình cũng thể tốt được:

- Quan hệ của bọn họ đã... Thân mật đến trình độ này rồi à?

- Chắc là sự cấp tòng quyền thôi...

Ngữ khí của Tần Vãn Như cũng có chút không quá chắc chắc, vốn nàng ta không tin nữ nhi sẽ coi trọng Tổ An.

Nhưng phản ứng ghen tuông của nữ nhi vừa rồi không qua được mắt nàng ta, đồng thời nghĩ đến ngay cả loại nữ nhân ưu tú như Thu Hồng Lệ cũng tự tìm tới cửa, nữ nhi coi trọng hắn hình như cũng không phải là chuyện khó có thể chấp nhân.

Nhưng vì sao nàng ta lại thủy chung không nghĩ ra Tổ An có đức hạnh tài năng gì mà có thể hấp dẫn được những nữ tử ưu tú như vậy, ngay cả tiểu nữ nhi của mình cũng ngoan ngoãn nghe lời hắn.

Chẳng lẽ tên này còn có sở trường gì mà ta không biết sao?

Lúc này Tổ An đang ở trong phòng xem xét thương tình của Sở Sơ Nhan, từ khí cơ nhận thấy hàn khí trong cơ thể nàng ta đang càn quét tới rối tinh rối mù.

Lúc trước những ngày trước vất vả lắm mới xử lý được cho nàng ta đều kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hơn nữa hiện giờ tình trạng thân thể của nàng ta còn xấu hơn lúc chưa trị liệu.

Trong cơ thể giống như dâng lên bão tuyết cuồng bạo, tùy thời đều có khả năng vẫn diệt sinh cơ của nàng ta.

- Ngươi tránh ra, ta không cần ngươi cứu.

Sở Sơ Nhan vươn tay ra muốn đẩy hắn, đáng tiếc trên người lại một chút khí lực cũng không có, ngược lại ngã vào trong lòng hắn.

- Ngươi đừng kích động, tình huống thân thể hiện tại của ngươi rất không ổn, tùy thời đều có khả năng sẽ chết.

Tổ An vội vàng đỡ nàng ta.

- Chết có gì không tốt, dù sao ta đã sớm nên chết rồi.

Ngữ khí của Sở Sơ Nhan lạnh lùng, không hề có cảm giác sinh cơ bừng bừng của người trẻ tuổi.

Tổ An quýnh lên:

- Trong bí cảnh ta cửu tử nhất sinh mới cứu được ngươi về, ngươi sao có thể tự mình từ bỏ!

Nghe thấy hắn nhắc tới chuyện trong bí cảnh, biểu cảm của Sở Sơ Nhan nhu hòa hơn một chút, chỉ có điều nghĩ đến chuyện vừa rồi, nàng ta lại nhíu mày.

Lúc này Tổ An đang bắt mạch cho nàng ta, chú ý chặt chẽ tình huống thân thể.

Cảm thấy khí tức trong cơ thể nàng ta lại dao động, vội vàng nói:

- Ngươi không phải vì chuyện vừa rồi mà tức giận chứ, thật sự không phải như ngươi nghĩ đâu.

- Ta có gì mà tức, dù sao sau khi ta chết, vừa hay khôi phục thân tự do cho ngươi, đồng thời cũng thành toàn cho ngươi và vị Thu cô nương kia.

Không biết có phải bởi vì thân thể quá yếu ớt hay không? Sở Sơ Nhan phát hiện mình rất khó khống chế cảm xúc giống như thường ngày.

Tổ An không nhịn được mà mỉm cười:

- Thì ra lão bà ngươi cũng biết ghen.

- Nói hưu nói vượn, ta ghen cái gì.

Sắc mặt Sở Sơ Nhan đỏ lên, quay đầu sang bên không nhìn hắn nữa.

Đồng thời trong lòng cũng thầm kỳ quái, mình bị làm sao vậy? Vì sao lại tức giận như thế, không giống tính cách của ta chút nào.

Chẳng lẽ đúng là vì hắn?

Tổ An không nhịn được nói:

- Lão bà, nếu ta nhớ không lầm thì trước kia mấy lần ta hỏi ngươi, ngươi đều nói không ngại ta tìm nữ nhân khác mà?

Sắc mặt Sở Sơ Nhan lạnh lùng:

- Không sai, ta đích xác từng nói như vậy.

Nhưng có thể như vậy sao, khi đó hai ta cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, vốn không có cùng tiếp xúc gì, tất nhiên không muốn ích kỷ trói buộc trụ như vậy.

Nhưng hiện giờ hai người đều...

Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +233!

- Lão bà ngươi quả nhiên đang ghen.

Tổ An nhẹ nhàng ôm nàng ta vào lòng, hiện giờ thân thể của nàng ta rét lạnh giống như một khối băng, có điều lại không cứng như băng, ngược lại còn mềm như bông.

Sở Sơ Nhan đang muốn phản kháng, lại nghe thấy hắn nói tiếp:

- Ta và Thu Hồng Lệ đó thật sự không có gì phát sinh, ta cũng không biết vì sao nàng ta lại nói như vậy, có thể là mị lực của ta quá lớn, dẫn tới nàng ta thèm muốn thân thể ta, nhưng ta tuyệt đối không... Không làm chuyện gì có lỗi với ngươi cả, ta có thể thề!

Hắn nói đến một nửa bỗng nhiên nhớ tới chuyện lúc trước với Tuyết Nhi, vội vàng đổi giọng thật nhanh.

- Thật à?

Lực lượng khế ước của Thế giới này rất cường đại, Sở Sơ Nhan theo bản năng cũng tin tám phần.

Có điều nghe thấy hắn nói Thu Hồng Lệ thèm muốn thân thể hắn, sao lại muốn đánh hắn thế?

- Đương nhiên là thật, trong nhà có lão bà giống như thiên tiên, sao ta lại đi để ý đến nữ nhân khác.

Tổ An cười nói.

Sắc mặt Sở Sơ Nhan đỏ lên:

- Thu cô nương người ta rõ ràng cũng rất đẹp.

- Mục đích của nàng ta sợ rằng không được đơn thuần, chỉ là hiện tại ta vẫn chưa rõ rốt cuộc nàng ta đang mưu cầu gì.

Tổ An trầm giọng nói.

Sở Sơ Nhan cũng dần dần thoát khỏi phẫn nộ lúc trước, lý trí một lần nữa chiếm thượng phong:

- Ngươi nói như vậy đích xác có chút khác thường, người như nàng ta sao lại coi trọng ngươi.

Tổ An:

- ...

Ta hảo ý an ủi ngươi, ngươi lại lên tiếng đả thương người như vậy là không đúng đâu.

Nhìn thấy phản ứng của hắn, Sở Sơ Nhan cười một tiếng, quả thật là giống như băng tuyết mới tan:

- Được rồi, biết mị lực của ngươi lớn rồi, có lẽ người ta chỉ đơn thuần là thích ngươi.

- Thế nghe còn được.

Tổ An hừ một tiếng, có điều rất nhanh lại nhíu mày nói,

- Lão bà, hiện tại tình huống trong cơ thể ngươi không quá ổn.

Sở Sơ Nhan cũng thu hồi nụ cười, thân là một người tu hành, sao nàng ta không biết tình huống của mình lúc này, hơi lắc đầu, lạnh lùng nói:

- Chính như có câu sinh tử đều có định số, lúc trước ta nên chết rồi, hiện tại sống lâu thêm mấy ngày cũng là may mắn. Chỉ tiếc hiện giờ Sở gia gió thổi mưa phun, Tiểu Chiêu lại không hiểu chuyện...

Bình Luận (0)
Comment