Gừng càng già càng cay, nàng ta tính hạ lệnh đuổi nữ nhân này đi trước, mọi người lại thương lượng một chút nên làm gì.
Ai ngờ sắc mặt Thu Hồng Lệ lại ửng đỏ nói:
- Kỳ thật ta có thể không quay về, dù sao... Dù sao ta cũng là người của A Tổ rồi.
- Tổ An!
Sở Sơ Nhan bỗng nhiên đứng dậy, không nhịn được nữa, một cỗ khí thế cực kỳ băng hàn đột nhiên tỏa ra bốn phía.
Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +1024!
Đang muốn nói, bỗng nhiên sắc mặt hiện lên một chút đỏ sẫm không bình thường, sau đó oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, cả người không có sức ngã xuống.
Máu tươi còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành từng bông tuyết.
- Lão bà!
Tổ An kinh hãi, thay hẳn vẻ cười đùa cợt nhả lúc trước, vội vàng ôm lấy nàng ta.
Thu Hồng Lệ biến sắc, giang hồ đồn đại Sở Sơ Nhan bị nội thương rất nặng, nhưng lại có người nói kỳ thật nàng ta không có trở ngại, hiện giờ vừa thấy, nào ngờ nàng ta lại bị thương nặng hơn lời đồn.
- Cút ngay! Đều là ngươi làm hại nàng ta như vậy, ngươi còn không biết xấu hổ mà chạm vào nàng ta à?
Tần Vãn Như vừa tức vừa vội, vươn tay ra đẩy hắn.
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +678!
Tổ An lạnh lùng nói:
- Hiện tại chỉ có ta mới có thể cứu nàng ta, ngươi rốt cuộc là muốn xả giận hay là muốn cứu Sơ Nhan?
Tần Vãn Như giật mình, nghĩ đến nữ nhi từng nhắc tới, mấy ngày này đích xác là hắn đang trị liệu, trong nhất thời không ngờ không thể phản bác.
Tổ An bế Sở Sơ Nhan lên, vội vàng chạy tới phòng nàng ta, Tần Vãn Như cũng lòng nóng như lửa đốt đuổi theo.
Sở Trung Thiên thấy Tổ An nói cứu Sơ Nhan, thê tử không ngờ không dị nghị, trong lòng biết khẳng định có chuyện giấu hắn, có điều hắn tin vào phán đoán của thê tử.
Hắn thì ở lại giải quyết hậu quả:
- Thu cô nương, hiện tại sắc trời đã muộn, gần đây trong thành cũng không quá thái bình, đêm nay cứ nghỉ ngơi trong phủ đi.
Thu Hồng Lệ biết hắn là lo lắng mình ra ngoài tiết lộ thương tình thực tế của Sở Sơ Nhan, hơi cúi người nói:
- Đa tạ Minh Nguyệt Công, chuyện hôm nay thật sự xin lỗi.
- Cái này cũng không thể trách ngươi.
Trung Thiên có chút buồn bực xua tay,
- Người đâu, dẫn Thu cô nương xuống nghỉ ngơi.
Hắn lo lắng tới thương tình của Sở Sơ Nhan, cũng vội vã đi xem, không còn tâm tư chu toàn với nàng ta.
- Vâng.
Rất nhanh có gia đinh đến mời Thu Hồng Lệ xuống.
Trên đường Thu Hồng Lệ bỗng nhiên cười:
- Vị tiểu ca này, ngươi định dẫn ta tới phòng nào?
- Đương nhiên là phòng khách.
Gia đinh bị nụ cười minh diễm của nàng ta khiến cho cả người hồn vía lên mây.
- Không bằng dẫn ta tới phòng của cô gia các ngươi đi.
- Thế không thích hợp lắm!
- Vừa rồi không phải lão gia phu nhân đã nói với ngươi rồi à, bọn họ chính là an bài cho ta như vậy mà?
- Ồ, thế à, vậy được rồi.
Một gia đinh bình thường làm sao chống đỡ được mị thuật của Thu Hồng Lệ, hơi thi triển chút thủ đoạn liền khiến đối phương nói gì nghe nấy.
Tổ An ôm Sở Sơ Nhan một đường chạy về phòng nàng ta rồi đặt xuống giường, sau đó đẩy Tần Vãn Nhưra cửa:
- Nhạc mẫu đại nhân, ngươi canh cửa giúp ta, không cho bất kỳ ai tiến vào.
Tần Vãn Như không ngờ khí lực của hắn lại lớn như vậy, còn chưa phục hồi tinh thần đã bị đẩy ra cửa:
- Ta đã gọi ngươi đi thông tri cho Bao đại phu và Kỷ thần y rồi, ngươi trước tiên tạm thời ổn định tình huống của Sơ Nhan là được rồi.
Tổ An lắc đầu:
- Không kịp, hơn nữa với tình huống thân thể hiện giờ của Sơ Nhan, cho dù hai người bọn họ tới cũng vô dụng.
Tần Vãn Như nổi giận:
- Bọn họ là hai vị có y thuật cao minh, bọn họ không được thì chẳng lẽ ngươi được à?
Nghĩ đến chính là tên này dẫn tới một ả hồ ly tinh tới làm hại nữ nhi của mình thảm như vậy, nàng ta lập tức lại giận dữ.
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +787!
Tổ An vội vàng nói:
- Bệnh khác thì ta khẳng định không bằng hai vị thần y, nhưng tình huống của Sơ Nhan, không ai hiểu biết hơn ta. Ngươi canh ở cửa, ngàn vạn lần đừng cho người khác tiến vào quấy rầy, ta không thể phân thần một chút nào.
Nói xong cũng không đợi nàng ta phản bác, trực tiếp rầm một tiếng đóng cửa lớn lại.
Tần Vãn Như thiếu chút nữa thì bị dập mũi, đang muốn phát tác, bỗng nhiên nghĩ đến bất kể là đại nữ nhi hay là tiểu nữ nhi, đều từng nhắc tới chuyện hắn trị liệu.
Hơn nữa đoạn thời gian trước cũng đã chứng minh đích xác là hữu hiệu.
Nghĩ đến khi hắn trị liệu cần thoát y, cảnh tượng đó đích xác không thể để người ngoài thấy.
Thế là đành phải canh ở cửa, tính trước tiên để hắn cứu nữ nhi đả rồi chậm rãi tính sổ với hắn sau!
Lúc này đám người Sở Hoàn Chiêu và Sở Trung Thiên cũng nghe tin chạy tới, hai người vội vã muốn vào phòng xem tình huống, lại bị Tần Vãn Như ngăn cản.
- Đừng vào, không tiện.
Tần Vãn Như nói.
Sở Trung Thiên:
- ???
Ta thăm nữ nhi của mình thì có gì mà không tiện?
Sở Hoàn Chiêu cũng có phản ứng:
- Tỷ phu đang ở bên trong cứu tỷ tỷ à?
Tần Vãn Như ừ một tiếng.
Sở Hoàn Chiêu thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy Tỷ tỷ chắc không sao rồi.
Tần Vãn Như nhướng mày, vì sao nhị nữ cũng tín nhiệm Tổ An như vậy? Thậm chí có một chút cảm giác giống như sùng bái.
- Có phải có chuyện gì mà ta không biết không?
Sở Trung Thiên nghĩ đến lúc trước khi trao đổi với Thu Hồng Lệ, phản ứng của mẹ con bọn họ cũng rất kỳ quái.
Tần Vãn Như do dự một chút vẫn nói lại chuyện Tổ An chữa bệnh cho nữ nhi.
- Thì ra lúc trước Sơ Nhan có chuyển biến tốt là nhờ hắn.
Sở Trung Thiên bỗng nhiên sửng sốt,
- Đợi đã, ngươi nói bọn họ khi trị liệu phải cởi quần áo à?