Kim Trư vẻ mặt ngỡ ngàng nói:
- Không phải lão gia nói an bài Thu cô nương đến phòng của cô gia sao?
Sở Trung Thiên sửng sốt:
- Ta nói thế lúc nào?
- Thu cô nương nói.
Kim Trư nghiêm trang đáp.
Sở Trung Thiên:
- ...
Hắn thầm nghĩ phủnày sao lại xuất hiện đủ các đóa hoa lạ, lúc trước một Thành Thủ Bình đã đủ chết rồi, hiện giờ lại thêm một Kim Trư?
Lúc này Sở Hoàn Chiêu đã có phản ứng trước:
- Nàng ta đến phòng tỷ phu rồi à?
- Sao nữ nhân này lại không biết xấu hổ như vậy!
Sở Hoàn Chiêu không hiểu một cỗ tà hỏa từ đâu bốc lên, nổi giận đùng đùng chạy tới viện tử của Tổ An.
Mí mắt Sở Trung Thiên giật giật, bởi vì hắn chú ý thấy lần này trong tay nữ nhi thật sự đang cầm roi.
Lo lắng xảy ra chuyện không hay liền vội vàng đuổi theo.
Lại nói Thu Hồng Lệ và Bùi Miên Mạn ở trong bóng tối ngươi một quyền ta một cước, giao thủ hơn trăm chiêu, từ thăm dò lúc ban đầu đến về sau đã đánh ra chân hỏa, hai người xuất thủ không lưu tình nữa.
Không lâu sau, trên người họ đều có nội thương không nhẹ.
- Tiện nhân, ngươi rốt cuộc là ai!
Một lần giao thủ tách ra, Bùi Miên Mạn thở hổn hển, oán hận hỏi.
Lần này vốn là đang lòng đầy vui mừng chờ Tổ An trở về, ai ngờ lại thò ra một dã nữ nhân, loại chênh lệch tâm lý to lớn này khiến nàng ta vô cùng khó chịu.
Thu Hồng Lệ cũng không cam yếu thế:
- Ngươi là tiện nhân nào?
Đồng thời thầm nghĩ thật nhanh, nhân này rốt cuộc là ai, là bạn hay là kẻ địch của Tổ An?
Nhưng lúc trước trong tình báo không có tin tức về nữ nhân này, xem ra chúng ta đã bỏ sót rất nhiều thứ.
Hai nàng đều có suy nghĩ riêng, không ai không muốn mở miệng hỏi đối phương có quan hệ gì với Tổ An trước, sợ làm bại lộ bản thân.
Cứ như vậy hai người lại bắt đầu một vòng đấu mới, sau đó song song đánh trúng đối phương đối phương.
- Ơ, nữ nhân này sao to thế?
- Nữ nhân này không ngờ không thua gì ta, bên cạnh A Tổ lại có một tồn tại như vậy sao?
...
Đang đấu đến chỗ kịch liệt, Bùi Miên Mạn bỗng nhiên ngẩn ra, nàng ta đã nghe thấy xa xa truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, nàng ta lạnh lùng hừ một tiếng:
- Lần này coi như ngươi gặp may mắn!
Nàng ta không muốn để người của Sở gia biết sự tồn tại của mình, tất nhiên không muốn dây dưa với đối phương nữa.
Hừ, chỉ là một Ngũ phẩm, lần sau để ta gặp phải, chắc chắn sẽ phải chết!
Nói xong nàng ta lắc mình nhảy ra ngoài, thân pháp của nàng ta cực nhanh, rất nhanh liền biến mất trong đêm tối.
Thu Hồng Lệ cũng xoa xoa ngực, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn, tiện nhân này xuất thủ đúng là đủ ác, hôm nay nếu không phải ở Sở gia cho nên ta không tiện bại lộ, đã sớm khiến ngươi chết một trăm lần rồi.
Hừ, chỉ là một Ngũ phẩm!
- Thu Hồng Lệ, ngươi ra đây cho ta!
Lúc này xa xa truyền đến tiếng hét phẫn nộ của một thiếu nữ.
- Là Nhị tiểu thư khờ khạo đó à.
Nếu đã tới Sở gia, tất nhiên phải điều tra tình báo chi tiết về Sở gia, mỗi một người quan trọng trong đây nàng ta đều nắm rõ trong lòng.
Vốn định sửa sang lại một chút xiêm y bởi vì vừa rồi đánh nhau mà xộc xệch, nàng ta bỗng nhiên do dự một chút, dứt khoát trực tiếp ra mở cửa.
- Ngươi làm sao vậy?
Sở Hoàn Chiêu vốn là đến để khởi binh vấn tội, nào ngờ đối phương lại một thân nhếch nhác, một đầy lời nói theo bản năng kẹt lại trong họng.
Sở Trung Thiên ở bên cạnh cũng thấy mà ngẩn ra, lúc này quần áo của Thu Hồng Lệ có chút xộc xệch, tóc mây tán loạn, sắc mặt mang theo một chút đỏ ửng mê người, trán còn có một tầng mồ hôi lấm tấm, cả người trông càng kiều diễm, đồng thời càng lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu.
- Thu cô nương, ngươi làm sao vậy?
Sở Trung Thiên cũng không nhịn được mà hỏi.
- Hồi bẩm Minh Nguyệt Công, vừa rồi bỗng nhiên có nữ tử chạy tới tập kích ta, nếu không phải Minh Nguyệt Công tới nhanh, sợ rằng... Sợ rằng... ta đã...
Thu Hồng Lệ vừa nói vừa khóc như mưa, nàng ta hàng năm ở Thần Tiên Cư, đã năm giữ chừng mực vô cùng chính xác, vừa khiến người ta tâm sinh thương xót lại không quá lộ liễu.
- Nữ tử?
Sở Trung Thiên sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía nữ nhi.
Sở Hoàn Chiêu quýnh lên:
- Nhìn ta làm gì, ta một mực ở bên cạnh ngươi mà.
Sở Trung Thiên nghĩ nghĩ một chút liền đẩy cửa đi vào xem xét, bên trong là một mảng tối om, sớm có thị vệ đến chăm đèn.
Nhìn thấy bàn ghế lộn xộn bên trong, vẻ mặt Sở Trung Thiên càng cổ quái:
- Thu cô nương cũng là người tu hành à?
Kỳ quái, rõ ràng từ trên người nàng ta không cảm thấy dao động nguyên khí mà.
- Không tính là người tu hành chân chính, có điều cũng biết một chút công phu quyền cước, dẫu sao ở loại địa phương như Thần Tiên Cư, muốn bảo hộ bản thân thì phải bỏ chút công phu.
Thu Hồng Lệ sớm đã nghĩ trước phương pháp ứng đối.
Sở Trung Thiên gật đầu, giải thích này cũng hợp tình hợp lý, hắn kiểm tra đại khái một phen:
- Xem ra chắc trong phòng không đốt đèn, là kẻ xâm nhập thần bí đó cũng không nhìn rõ, cho nên công lực bị giảm đi.
Thu Hồng Lệ vội vàng bổ sung nói:
- Chủ yếu vẫn là Minh Nguyệt Công tới kịp lúc, tặc nhân đó kinh sợ mới vội vàng bỏ chạy.
Được một mỹ nhân như vậy tán dương, cho dù Sở Trung Thiên xưa nay không thích nữ sắc, trong lòng cũng thấy thoải mái:
- Nói đến cùng cũng là Sở gia lơ là, để Thu cô nương ở trong phủ phải chịu bị sợ hãi, ngươi nói tặc tử đó là nữ nhân à?
- Không sai, là nữ tử, tuổi chắc không lớn.
Trong lòng Thu Hồng Lệ thầm bổ sung một câu, nhưng ngực rất lớn.
- Nữ tử...
Sở Trung Thiên lâm vào trầm tư, nghĩ đến trước đó không lâu trong phủ liên tục xảy ra mấy sự kiện xâm nhập, chẳng lẽ đây là trùng hợp sao?