Xem ra phải chỉnh đốn lại lực lượng phòng vệ trong phủ.
Thế là hắn liền mở miệng nói:
- Thu cô nương, địa thế nơi này khá là hẻo lánh, có thể phòng vệ có chút bạc nhược. Người đâu! Trước tiên dẫn Thu cô nương tới sương phòng nghỉ ngơi.
Hắn tất nhiên không thể để đối phương ở lại trong phòng của con rể mình.
Thu Hồng Lệ cũng không có dị nghị:
- Đa tạ Minh Nguyệt Công.
Đồng thời trong lòng cũng thầm buồn bực, đều là bị nữ nhân thần bí đó làm hại, bằng không đợi lát nữa có thể chờ Tổ An trở về trau dồi tình cảm với hắn một chút rồi.
Sau khi An bài xong cho Thu Hồng Lệ, Sở Trung Thiên vội vàng triệu tập quản gia Hồng Trung, bảo hắn bố trí lại lực lượng phòng vệ trong phủ, dẫu sao gần đây trong phủ cũng gặp phải quá nhiều chuyện không may.
Sở Hoàn Chiêu thì bị phái đi xem xét thương tình của thương tình, nàng ta đi được một nửa mới có phản ứng, mình là chạy tới tìm hồ ly tinh đó tính sổ, sao lại cứ như vậy mà đi rồi?
Có điều nghĩ đến bộ dạng chật vật đó của đối phương, trong lòng nàng ta cuối cùng cũng hả giận mấy phần, thầm nghĩ cũng không biết nữ tử thần bí đó là ai, đúng là thay bản cô nương trút một ngụm ác khí.
Qua một lúc tâm tình của nàng bỗng nhiên lại hạ xuống, cho dù thường ngày tùy tiện, nhưng nàng ta vẫn phân rõ được đẹp xấu.
Vốn còn tưởng rằng thanh danh của Thu Hồng Lệ vang dội như vậy là nghe nhầm đồn bậy, dẫu sao có đẹp tới mấy thì cũng không thể bằng được tỷ tỷ?
Nhưng vừa rồi tận mắt nhìn thấy, nàng ta lại không thể không thừa nhận, đối phương đích xác đẹp tới thái quá, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ hết vẻ phong tình của nữ nhân.
Nàng ta không nhịn được nhìn nhìn bộ ngực bình thường không có gì đặc biệt của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:
- Mấu chốt là còn lớn như vậy. ..
- Ngươi đang nói gì thế.
Tần Vãn Như đang canh giữ ở ngoài cửa phòng nữ nhi, bỗng nhiên chú ý thấy tiểu nữ nhi miệng lẩm bẩm trở lại, hình như bộ dạng đang mất hứng.
- Không có gì.
Bỗng nhiên Sở Hoàn Chiêu bỗng nhiên nghiêm lại, chú ý thấy trước ngực mẫu thân cũng hùng vĩ, trong nhất thời càng buồn bực hơn.
Vì sao ta lại không được di truyền điểm này từ mẹ? Nếu không sao phải sợ Thu Hồng Lệ gì đó.
- Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?
Chú ý thấy sắc mặt nàng ta không bình thường, Tần Vãn Như không nhịn được vươn tay ra sờ sờ trán nàng ta, đại nữ nhi đã xảy ra chuyện, nàng ta không muốn tiểu nữ nhi cũng có bất ngờ gì.
Sắc mặt Sở Hoàn Chiêu đỏ lên, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Không có gì, tỷ tỷ thế nào rồi?
Lần này tới lượt Tần Vãn Như đỏ mặt:
- Tỷ phu của ngươi đang... Đang trị.
Nghe thấy tin tức của tỷ phu, Sở Hoàn Chiêu lập tức tươi cười rạng rỡ:
- Tỷ phu đúng là lợi hại, sau này ta sinh bệnh gì cũng bảo tỷ phu chữa cho ta!
Tần Vãn Như ở bên cạnh giật nảy mình, vội vàng nói:
- Không được, tuyệt đối không được!
- Vì sao?
Sở Hoàn Chiêu ngỡ ngàng, không nghĩ ra vì sao nàng ta lại có phản ứng như vậy.
- Không vì sao cả, tóm lại không được chính là không được.
Nghĩ đến biện pháp trị liệu của Tổ An, Tần Vãn Như lại mặt đỏ tai hồng.
- Vì sao tỷ tỷ có thể, ta lại không được, mẹ, ngươi cũng không khỏi quá bất công rồi.
Sở Hoàn Chiêu vốn đã bởi vì chuyện của Thu Hồng Lệ mà trong lòng không quá cao hứng, lại liên tưởng đến tỷ tỷ từ nhỏ đến lớn đều được phụ mẫu khen, tuy không nói rõ, nhưng tiểu hài tử vẫn có thể rất nhạy bén cảm thấy cha mẹ thích người nào hơn.
Sự ủy khuất bao năm lập tức bộc phát ra, nước mắt tức thì lã chã, sau khi bỏ lại một câu, cũng không quay đầu lại mà chạy mất, mặc kệ Tần Vãn Như ở phía sau gọi như thế nào nàng ta cũng không quay lại.
- Đứa nhỏ này!
Tần Vãn Như giậm giậm chân, hiện giờ bọn Sở Sơ Nhan đang tiến hành đến thời khắc mấu chốt, nàng ta lại không dám rời khỏi đuổi theo tiểu nữ nhi, chỉ có thể bất đắc dĩ giậm giậm chân.
Nữ nhi ngốc của ta, nếu ngươi biết tỷ phu trị cho tỷ tỷ ngươi thế nào, ngươi có còn nguyện ý để hắn trị không?
Đều do tên gia hỏa Tổ An đó!
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +531!
Trong phòng, Tổ An giật nảy mình, thầm nghĩ nữ nhân này là bát tự không hợp với ta à, sao lúc này lại đột nhiên giận ta?
Sở Sơ Nhan đã nhận ra sự khác thường của hắn, có chút thần sắc mê ly hỏi:
- Làm sao vậy?
Thanh âm vừa ra, chính nàng ta cũng giật nảy mình, quả thực không thể tin được đó lại là thanh âm của mình.
Nàng ta trước giờ chưa từng dùng ngữ khí nhu mì như vậy để nói chuyện, nhưng hiện tại giống như tất cả đều phát ra rất tự nhiên.
Tổ An mỉm cười:
- Không có gì.
Hừ, mẹ ngươi cả ngày tức ta, vậy ta đòi lại từ trên người ngươi.
...
Cũng không biết qua bao lâu, Tần Vãn Như ở cửa đã đứng tới sắp gục rồi, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, Tổ An đã ăn mặc chỉnh tề đi ra.
Tần Vãn Như tức lắm, thầm nghĩ ngươi là gia súc à, qua lâu như vậy rồi mới ra!
Đáng tiếc những lời này lại không thể nói ra, đành phải hỏi:
- Sơ Nhan thế nào rồi?
Tổ An trả lời:
- Đã thoát khỏi nguy hiểm, lại củng cố thêm mấy lần, chắc có thể bình phục hoàn toàn, đến lúc đó bệnh không tiện nói ra trong cơ thể nàng ta cũng sẽ được chưa khỏi tận gốc.
Tần Vãn Như trợn tròn mắt:
- Còn... Củng cố mấy lần?
- Ừ!
Mặt Tổ An nóng lên, đây kỳ thật là tư tâm của hắn quấy phá, thật ra sau hôm nay, thương thế của Sở Sơ Nhan cũng gần khỏi rồi.
Chỉ có điều hiện tại tất cả do hắn định đoạt, nếu bỏ qua cơ hội tốt như vậy thì hắn không phải là đồ ngốc sao.
Sắc mặt Tần Vãn Như hết xanh lại đỏ, cuối cùng vẫn không nói gì, mà vội vàng đi vào xem xét an nguy của nữ nhi.