Tổ An cảm thấy mình hiện tại rời đi thì dường như có chút cảm giác vô tình, nhưng hai mẹ con người ta nói chuyện riêng, mình ở lại cũng không tiện.
Lúc đang muốn rời đi, lại thấy Nhạc Sơn hớt hải chạy vào:
- Lão gia phu nhân đâu, xảy ra đại sự rồi!
Lại nói Tần Vãn Như sau khi phòng cũng có chút hối hận, dẫu sao hai vợ chồng bọn họ vừa gì đó xong, hiện tại mình tiến vào liệu có hay không?
Có điều nàng ta lo lắng cho an nguy của nữ nhi, không tận mắt thấy nàng ta bình an thì không thể yên lòng.
Đành phải gắng gượng đi vào.
Trong không khí dường như vẫn lưu lại mấy phần vị đạo ám muội khó tả, Tần Vãn Như cũng không khỏi cảm thấy tim đập gia tốc.
Có điều khi nàng ta nhìn thấy nữ nhi vô thanh vô tức nằm trên giường, vẫn cực kỳ hoảng sợ:
- Sơ Nhan ngươi làm sao vậy, không phải tên hỗn đản đó nói ngươi đã khỏe rồi sao?
Sở Sơ Nhan mở mắt, mặt đỏ lên:
- Mẹ, sao ngươi vào được thế.
- Ngươi đừng quan tâm ta có vào hay không, hiện tại thân thể ngươi thế nào rồi?
Tần Vãn Như sờ sờ kiểm tra thân thể nàng ta từ trên xuống dưới, phát hiện trên người nàng ta đã không còn lạnh buốt như lúc trước nữa, đã có thêm một chút ấm áp bình thường.
Có điều rất bất ngờ là thân thể nàng ta lại mềm hơn thường ngày không biết bao nhiêu lần, giống như xương cốt toàn thân đều tan ra.
- Vẫn ổn...
Sở Sơ Nhan đỏ mặt đáp.
- Vậy vì sao lại mềm như vậy, ngươi có ngồi dậy được không?
Tần Vãn Như đau lòng nói.
- Không có gì, chỉ... Chỉ là quá mệt mỏi.
Thanh âm của Sở Sơ Nhan cơ hồ là nhỏ tới không thể nghe thấy.
Nàng ta cảm thấy rất may mắn vì vừa rồi khi Tổ An đã giúp nàng ta mặc xiêm y vào, bằng không hiện tại sẽ càng xấu hổ hơn.
- Quá mệt mỏi?
Tần Vãn Như đầu tiên là là sửng sốt, có điều dẫu sao cũng là người từng trải, qua một lúc, cuối cùng cũng có phản ứng, mặt lại đỏ bừng.
Trong phòng lập tức lâm vào một loại yên tĩnh quỷ dị.
Qua một lúc, Tần Vãn Như cuối cùng vẫn lo lắng cho an nguy của nàng ta, do dự nói:
- Vừa rồi A Tổ nói... Nói còn cần trị liệu cho ngươi mấy lần nữa mới có thể khỏi hẳn, ngươi cảm thấy sao?
- Hả?
Sở Sơ Nhan kinh hô một tiếng, kỳ thật nàng ta cảm thấy nguyên khí trong cơ thể rõ ràng đã rất thông thuận, chỉ có điều người vẫn có chút yếu ớt, nàng ta cũng không quá xác định,
- Có thể là vậy...
Dù sao hai người đã có mấy lần quan hệ thân mật, thêm một lần bớt một lần cũng không quan trọng.
Hơn nữa... Hơn nữa quá trình trị liệu vẫn rất... Rất sung sướng, từ nhỏ đến lớn, nàng ta chưa từng được khoái hoạt như vậy.
Nhìn thấy biểu cảm vô hạn thẹn thùng của nữ nhi, sao Tần Vãn Như lại không hiểu.
Không ngờ nữ nhi thiên chi kiêu nữ mình bồi dưỡng từ nhỏ, lại bị một tên gia hỏa như vậy chinh phục.
Ài, có điều tuy hắn chỗ này không tốt chỗ kia không hay, nhưng ít nhất ở phương diện đó cũng làm được một trượng phu xứng chức...
- Mẹ, ngươi làm sao vậy?
Sở Sơ Nhan ở bên cạnh thấy nàng ta bỗng nhiên thất thần, có chút tò mò đẩy nàng tamột cái.
- Hả?? Không có gì.
Tần Vãn Như phục hồi tinh thần, lộ ra có chút tâm hoảng ý loạn,
- Được rồi được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, ta bảo bọn họ đừng tới quấy rầy ngươi.
Nói xong liền vội vàng rời đi.
Lại nói Tổ An ở bên kia dẫn theo Nhạc Sơn tìm được Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên đầu tiên là hỏi Tổ An về thương tình của nữ nhi, sau khi biết được nàng ta đã không sao thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Triệt để yên tâm rồi mới hỏi Nhạc Sơn:
- Có thể cứu ra Uông công tử chưa?
- Cứu thì cứu ra rồi, nhưng...
Nhạc Sơn muốn nói lại thôi.
- Nhưng sao?
Sở Trung Thiên ngạc nhiên nói.
Nhạc Sơn đáp:
- Từ trong miệng Uông công tử biết được, bởi vì thủ đoạn của đối phương độc ác, hắn không chịu nổi, liền nói với đối phương tình báo về thương đội vận chuyển diêm dẫn của Uông gia, ta lo xảy ra đại sự, đã phái người tới thông tri cho Uông gia trước rồi, đáng tiếc ta không biết biện pháp vận diêm dẫn của Uông gia, cũng không thể làm an bài, cho nên xin Gia chủ ra mặt thương lượng với Uông gia một chút, sớm ngày phòng bị.
- Gì cơ!
Sở Trung Thiên bỗng nhiên đứng dậy, phải biết rằng Uông gia dựa vào vận chuyển lương thực đến biên ải, đổi lấy rất nhiều diêm dẫn về, sau đó Sở gia lại từ trong tay Uông gia mua những diêm dẫn này.
Cho dù trong đó còn có một số định mức của Trịnh gia, Viên gia, nhưng đại bộ phận kỳ thật đều thuộc về Sở gia bọn họ?
Hắn không thể ngồi yên được nữa, vội vàng chạy tới Uông gia, Nhạc Sơn theo sát đằng sau.
- Uông công tử có chịu tổn thương gì không? Kiểu tàn tật gì đó ý?
- Vậy thì không, tuy nhìn ra được hắn phải chịu một số tra tấn, nhưng tu dưỡng một đoạn thời gian sẽ khôi phục.
- Vậy thì tốt, ít nhất cũng coi như không có lỗi với Uông huynh. Đúng rồi, có bắt được Trần Huyền không?
- Không, Trần Huyền không ở đó, nếu không chúng ta cũng không dễ dàng đắc thủ như vậy.
...
Nhìn thấy thân ảnh của bọn họ đi xa, Tổ An thầm nghĩ vậy ta thì sao?
Tất cả mọi người đều bận, giống như chỉ có hắn là rảnh.
- Dù sao việc ta nên làm cũng làm xong rồi.
Tổ An duỗi lưng, toàn bộ quá trình vừa rồi không phải chỉ cần hưởng thụ, hắn còn phải tùy thời chú ý biến hóa trong thân thể của trong thân thể, dẫn dắt Hồng mông chi khí tu bổ tạng phủ kinh mạch bị hao tổn của nàng ta.
Ài, đúng là chuyện tiêu hao nhiều tinh huyết.
Hiện tại hắn cũng có chút mệt nhọc, tính trở về ngủ một giấc.
Nhưng khi hắn trở lại phòng, bị chiến trường hỗn loạn trong khi khiến cho hoảng sợ:
- Tình huống gì thế, trong nhà có trộm à?