Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 590 - Chương 590: Cảnh Báo (2)

Chương 590: Cảnh Báo (2) Chương 590: Cảnh Báo (2)

Đúng lúc này, một thanh âm từ phía sau vang lên:

- Vừa rồi hai nữ nhân ở đây đánh sống đánh chết vì ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết à?

- Hai nữ nhân?

Tổ An sửng sốt, trong nhất thời không kịp phản ứng.

- Hừ, một là tiểu thư của Bùi gia, còn có Thu cô nương của Thần Tiên Cư.

Mễ lão đầu không nhịn được mà khen ngợi,

- Đúng là giang sơn lớn có người tài, hai cô nương tuổi còn trẻ, không ngờ đã có tu vi như vậy, đúng là hậu sinh khả uý.

Tổ An oán thầm không thôi, hai nữ tử mỹ lệ động lòng người như vậy đánh nhau, trường hợp nhất định cực kỳ hương diễm, không ngờ ngươi chỉ chú ý tới tu vi của bọn họ, ngươi có còn là nam nhân không.

Đồng thời trong lòng cũng hiểu rõ, nghĩ chắc là đêm nay Bùi Miên Mạn lại tới tìm mình, kết quả vừa hay gặp phải Thu Hồng Lệ.

Ài, nhiều nữ nhân cũng không tốt, có điều thiệt nhất là lúc ấy mình không có nhà, lãng phí hết điểm nộ khí của hai nàng.

Mễ lão đầu bỗng nhiên sải bước xuất hiện trước người hắn, nhìn sát vào mặt hắn.

Tổ An hoảng sợ, vội vàng lùi ra sau một bước:

- Tiền bối làm sao vậy?

Thầm nghĩ này chẳng lẽ là lão thủy tinh, sao bị ánh mắt của hắn nhìn cho có chút sợ hãi.

- Ta đang nhìn xem tiểu tử ngươi rốt cuộc là có mị lực gì, tuy bộ dạng cũng tạm được, nhưng cũng không tới mức kinh thiên địa quỷ thần khiếp, vì sao lại được nhiều nữ nhân thích như vậy?

Trên khuôn mặt vỏ quýt đầy nếp nhăn của Mễ lão đầu lộ ra vẻ nghi hoặc,

- Tiểu thư Bùi gia và Thu cô nương đó, có người nào không phải là nữ tử làm mê đắm ngàn vạn nam nhân, sao lại đều coi trọng ngươi?

- Tiền bối nói như vậy khiến ta rất mất hứng, không thể là mị lực của ta lớn sao?

Tổ An hậm hực nói.

- Mị lực của ngươi lớn?

Mễ lão đầu liên tục cười lạnh,

- Với cái loại ở rể như ngươi? Với cái loại tu vi thường thường của ngươi? Hay là vì ngươi không phải nam nhân?

Tổ An thầm nghĩ bản thân tên này là lão xử nam ngàn năm không có nữ nhân duyên, nhìn thấy người ta đào hoa thì ghen. Có điều trên mặt hắn vẫn lập tức cười bồi nói:

- Tiền bối quả nhiên cao kiến, Bùi tiểu thư đó là muốn thông qua ta tìm một của Sở gia, tuy Thu Hồng Lệ thì không biết mục đích của nàng ta là gì, nhưng nghĩ chắc cũng có mưu đồ với Sở gia, đương nhiên không thể là vì thích ta.

Lúc trước hắn đã phán đoán ra đối phương không có hảo tâm, cho nên không nói thật với hắn, thậm chí ngay cả chuyện đã khôi phục năng lực khôi phục cũng không nói với hắn.

Xem ra sau này khi ở cùng một chỗ với lão bà Sơ Nhan phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để bị hắn biết.

May mà da mặt của Sơ Nhan mỏng, Tần Vãn Như chắc cũng không đến nỗi đi tuyên truyền khắp nơi, nếu không để hắn biết mình đã động phòng với Sơ Nhan, kiểu gì cũng lập tức nổi đóa.

- Trong lòng ngươi hiểu những cái này là tốt rồi.

Mễ lão đầu hừ một tiếng,

- Gần đây ta có chút tâm thần không yên, luôn cảm thấy dường như sắp có đại họa lâm đầu, ngươi cũng phải giữ mình.

Tổ An sửng sốt, thầm nghĩ ngươi đại họa lâm đầu thì liên quan gì tới ta phải giữ mình?

Chẳng lẽ tên này thật sự yêu thương ta như con cháu sao?

Mễ lão đầu lộ ra một nụ cười rợn người, trực tiếp xoay người rời đi.

Vốn cảm thấy sự gia nhập của Bùi Miên Mạn và Thu Hồng Lệ sẽ có thêm rất nhiều biến số, nhưng ngẫm lại nếu hai mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc như vậy thực sự thành lập quan hệ gì với Tổ An, tương lai cũng tiện nghi cho hắn.

Mấy trăm năm rồi chưa thử tư vị của nữ nhân, xem ra là trời cao thương xót, không chỉ bù đắp cho ta một Sở Sơ Nhan làm lão bà, còn kèm theo mấy tình nhân vưu vật như vậy.

Ha ha ha ha!

Tổ An như hiểu ra gì đó, qua một lúc liền nằm trên giường mà ngủ.

Ngủ thẳng tới nửa đêm, trong lòng hắn bỗng nhiên khẽ động, phát hiện trên cổ có thêm một thanh kiếm.

- Hôm nay sao phản ứng của ngươi lại chậm đi nhiều như vậy?

Trong bóng đêm một nữ tử tức giận hừ một tiếng, dựa vào ánh trăng mong manh, có thể nhìn thấy một tiếng hừ nhẹ này của nàng ta khiến ngực rung rung.

- Thì ra là ngươi, tiểu Mạn Mạn.

Tổ An không nhịn được mà bật cười, nhìn thấy nàng ta luôn khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui như vậy.

- Bằng không ngươi cho rằng là ai, Thu Hồng Lệ à?

Bùi Miên Mạn thu kiếm về, nhíu mày,

- Đừng dùng xưng hô ghê tởm như vậy để gọi ta.

- Tổ An thầm nghĩ đích xác gọi sai rồi, nên gọi là đại Mạn Mạn mới đúng.

- Đúng rồi, nghe nói vừa rồi ngươi đánh một trận với người ta, không bị thương chứ?

Tổ An ngồi dậy, theo bản năng muốn kiểm tra thân thể cho nàng ta.

Trong bóng đêm sắc mặt Bùi Miên Mạn đỏ lên, vội vàng ngồi dịch về phía sau:

- Tiện nhân đó sao có thể khiến ta bị thương.

Cho dù ngoài miệng nói như vậy, tay vẫn theo bản năng sờ sờ ngực trái, vừa rồi bị một kích đó của đối phương khiến cho ngực giờ vẫn đau.

- Nữ hiệp quả nhiên tu vi cao cường, tặc tử tầm thường há có thể là đối thủ của ngươi...

Tổ An thao thao bất tuyệt, nói ra một đống lời rắm chó.

Bùi Miên Mạn xì một tiếng:

- Hừ, nếu Thu Hồng Lệ đó nghe thấy ngươi gọi nàng ta là tặc tử, không biết sẽ thương tâm tới mức nào.

Vừa rồi tuy nàng ta đã bỏ đi, nhưng trong lòng vẫn không nuốt trôi cục tức đó, ít nhất cũng phải làm rõ nữ nhân đó là ai.

Thế là qua một lúc liền vòng về, hơi dò xét một chút, mới biết hôm nay Sở gia có thêm một Thu Hồng Lệ.

Lại thêm lúc trước vốn đã điều tra về đối phương, đương nhiên lập tức liền nhận ra được đối phương là ai.

- Quan hệ giữa ta và nàng ta làm sao thân mật bằng ta và ngươi, ta đương nhiên là đứng bên phía ngươi rồi.

Bình Luận (0)
Comment