Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 591 - Chương 591: Trời Quên Sở Gia

Chương 591: Trời Quên Sở Gia Chương 591: Trời Quên Sở Gia

Tổ An nghiêm mặt nói.

- Cái miệng của nam nhân tin được mới là lạ, ngươi khi lại bên cạnh nàng ta đảm bảo cũng nói về ta như vậy.

Tuy ngoài miệng Bùi Miên Mạn nói như vậy, nhưng trong ánh mắt vẫn có thêm nét cười, hiển nhiên trong lòng cực kỳ hưởng thụ,

- Đúng rồi, lần này quay lại là muốn nhở ngươi một chuyện, ngươi phải cẩn thận hoa nông trong phủ của các ngươi.

Trong lòng Tổ An cả kinh:

- Vì sao ngươi lại nói như vậy?

- Ta cũng không nói ra được, đó là một loại cảm giác,

Bùi Miên Mạn nhíu mày nói,

- Mấy lần ta rời khỏi phòng ngươi đều chú ý thấy hắn dường như nhìn về phía ta.

- Một lần hai lần thì có thể là trùng hợp, nhưng mỗi lần ta đều có một loại cảm giác bị người ta nhìn trộm, cho nên ta cảm thấy không thể là trùng hợp, người này khẳng định có vấn đề.

Tổ An thầm nghĩ giác quan thứ sáu của nữ nhân quả nhiên lợi hại, thế cũng có thể nhận ra, phải biết rằng tu vi của Mễ lão đầu không biết cao hơn nàng ta mấy cấp.

Hắn đang muốn khen đối phương, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, vẫy tay với nàng ta:

- Ngươi tới đâ.

Sắc mặt Bùi Miên Mạn đỏ lên, không chỉ không tới gần mà ngược lại ngửa về phía sau:

- Ngươi muốn làm gì?

Tổ An cười bảo:

- Ta có một số lời trong lòng muốn nói với ngươi.

Bùi Miên Mạn giật thót, trong lòng lập tức hiện lên một suy nghĩ, nhưng cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào vẫn xích lại gần.

- Vẫn chưa đủ gần.

Tổ An vừa nói vừa nắm tay nàng kéo vào trong lòng mình.

Bùi Miên Mạn bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức ngồi vào trong lòng hắn, cảm thấy môi đối phương kề sát vào tai mình, nàng ta không khỏi vừa thẹn vừa giận, đang muốn phát tác, lại bỗng nhiên nghe thấy hắn thì thầm bên tai:

- Đừng động, tai vách mạch rừng, cho nên mới nói chuyện với ngươi như vậy.

Bùi Miên Mạn cũng là người thông minh, nghĩ đến vừa rồi mình nhắc tới Mễ lão đầu đó, lập tức liền bình tĩnh lại.

Lúc này Tổ An mới nói:

- Sau này ngươi phải cẩn thận, ngươi không phải là đối thủ của hắn.

Nhiệt khí ở miệng đối phương thổi vào tai khiến cả người Bùi Miên Mạn lập tức trở nên khẩn trương, đang muốn ngồi thẳng dậy, lại nghe thấy đối phương nói như vậy, lập tức ngây ra, theo bản năng muốn mở miệng hỏi, lại bị đối phương ôm lấy thắt lưng, cả người trực tiếp không kìm được mà đổ xuống giường.

Tổ An cúi xuống giống như đang hôn nàng ta.

Đương nhiên nếu từ bên cạnh nhìn vào, môi của hai người vẫn cách nhau cự ly một tấc.

Có điều cự ly này đã đủ để khiến hai bên đều cảm nhận được khí tức của đối phương.

Thấy đối phương không hôn xuống, hắc viêm đã loáng thoáng hiện lên trên đầu ngón tay Bùi Miên Mạn lại biến mất, cứ như vậy ngơ ngẩn nhìn hắn.

- Hắn đang ở bên ngoài quan sát, ngươi đừng thể hiện ra.

Tổ An truyền âm nhập mật vào bên tai nàng ta, tu vi của Mễ lão đầu quá cao, hắn thậm chí không dám truyền âm nhập mật từ xa, chính là lo lắng bị đối phương nhìn ra.

Trong lòng Bùi Miên Mạn cả kinh, bất động thanh sắc nhìn về phía ngoài cửa sổ, quả nhiên loáng thoáng nhìn thấy trên cửa sổ có một cái bóng nhỏ, nghĩ chắc là đối phương không chú ý thấy ánh trăng di động, mới để bóng trên người hắt một chút lên cửa sổ.

- Thì ra ngươi biết hắn.

Trong lòng Bùi Miên Mạn hiểu ra, nàng ta phản ứng cũng nhanh, thuận thế vươn hai tay ra quàng cổ hắn, giống như phản ứng tự nhiên nhất giữa tình nhân.

Tổ An thầm hô không chịu nổi, nữ nhân này chẳng lẽ không biết ngực mình to thế nào à, bị nàng ta ôm như vậy, ta cảm thấy thở cũng khó khăn.

Đương nhiên hắn khẳng định sẽ không ngốc đến mức đề xuất dị nghị:

- Ta cảm thấy ngươi nghĩ nhiều rồi,

có phải mỗi ngày đều chạy vào trong phòng lão công của khuê mật, thấy tất cả mọi người đều nghi thần nghi quỷ không?

Nghe thấy hắn cố ý đề cao âm lượng, Bùi Miên Mạn cũng có phản ứng, lập tức đáp:

- Chắc là vậy, gần đây phòng vệ của Sở gia càng lúc càng nghiêm mật, hiện tại đụng phải người nào cũng cảm thấy như bị bọn họ phát hiện.

- Ha ha ha, đây là diệu dụng của trộm.

Tổ An bình luận.

Bùi Miên Mạn không biết phải nói gì, thầm nghĩ tên này nhập vai không khỏi cũng quá sâu rồi.

Có điều trộm lão công của khuê mật, ơ, nghe cũng thú vị nhỉ.

Tiếp theo hai người là tâm tình nói chuyện phiếm rất bình thường giữa tình lữ, Mễ lão đầu ở ngoài cửa sổ nghe cả nửa ngày cũng cảm thấy vô vị mới rời khỏi.

Khi đi hắn ông đầy một bụng nghi hoặc, tên Tổ An này rõ ràng không được mà vì sao lại được nữ nhân thích như vậy?

Ở phương diện tu hành, ta làm sư phụ hắn cũng thừa sức, nhưng ở phương diện này ta lại kém hắn quá xa.

Trong lòng suy nghĩ phải tìm cơ hội hỏi thăm hỏi thăm một chút, nhưng lại có chút không trơ mặt ra được.

Về sau dứt khoát từ bỏ suy nghĩ này, dù sao nữ nhân cứ để hắn cưa trước, mình chỉ cần cuối cùng đi hưởng thụ là được, không cần học tập cách cưa nữ nhân làm gì.

Vừa nghĩ như vậy, tâm tình của hắn lập tức trở nên sung sướng.

Hai người ở Trong phòng hàn huyên một lúc, Bùi Miên Mạn chú ý thấy bóng bên cửa sổ đã không còn, không nhịn được nói:

- Chắc là được rồi chứ?

- Chờ một chút đi, tu vi của hắn quá cao, chúng ta rất khó nhận thấy sự tồn tại của hắn.

Tổ An đáp.

Biểu cảm của Bùi Miên Mạn tựa cười mà như không phải cười:

- Ngươi rốt cuộc là thực sự nghĩ như vậy, hay là muốn nhân cơ hội này quang minh chính đại đè ta?

Tổ An cũng không nhịn được mỉm cười:

- Cả hai.

Như vậy thật sự rất thoải mái.

Bùi Miên Mạn:

- ...

Nàng ta không ngờ đối phương lại thừa nhận thản nhiên như vậy, trong nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Tổ An cũng biết cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, liền làm bộ dậy đi nhà xí, chạy ra ngoài phòng đái một bãi, xác nhận Mễ lão đầu đã rời khỏi mới về phòng.

Bình Luận (0)
Comment