Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 592 - Chương 592: Trời Quên Sở Gia (2)

Chương 592: Trời Quên Sở Gia (2) Chương 592: Trời Quên Sở Gia (2)

- Cuối cùng cũng đi rồi.

Tổ An thở phào nhẹ nhõm, dẫu sao bị một đại lão Cửu phẩm nhìn chằm chằm, đúng là áp lực lớn như núi.

- Tu vi của hắn cao bao nhiêu?

Bùi Miên Mạn cũng nghĩ lại mà sợ, vừa rồi nếu không phải đối phương nhắc nhở, nàng ta hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của người đó.

Lớn như vậy rồi vẫn là lần đầu tiên có cảm giác như vậy.

- Rất cao rất cao.

Nghĩ đến đánh giá của Mị Ly lúc trước, biểu cảm của Tổ An cũng có chút ngưng trọng, kỳ thật hắn có thể cảm nhận được Mễ lão đầu, không phải là tu vi cao hơn Bùi Miên Mạn, mà là hắn có hệ thống điểm nộ khí hack này.

Vừa rồi bỗng nhiên thu được một khoản điểm nộ khí Mễ lão đầu phát ra, lúc này hắn mới phản ứng được là đối phương chắc đã nghe thấy hai người đang nói chuyện phiếm, cho nên cái khó ló cái khôn ứng phó được với đối phương.

Mễ lão đầu quá tự phụ với tu vi của mình, không cho rằng đối phương có thể phát hiện ra mình, cho nên nghĩ là hai người đang nói chuyện chân tâm thực ý, tất nhiên là không hoài nghi.

- Người như vậy bên cạnh ngươi rốt cuộc là vì gì?

Bùi Miên Mạn không nén được tò mò

- Kỳ thật ta cũng không biết, kể ra một thân bản sự này của ta cũng là nhờ hắn mà có được. Nhưng hắn luôn mang tới cho ta một loại áp lực khó hiểu.

Nói ra cũng lạ, quan hệ của Bùi Miên Mạn rõ ràng chẳng phải địch cũng chẳng phải bạn, không thân mật bằng Sở Sơ Nhan, nhưng những lời này hắn không nói với Sở Sơ Nhan, lại không nhịn được mà nói với nàng ta.

- Vì sao không thông tri cho Minh Nguyệt Công, để người của Sở gia giúp ngươi điều tra một chút?

Bùi Miên Mạn hiển nhiên cũng có nghi vấn tương tự.

Tổ An lắc đầu:

- Vô dụng.

- Chẳng lẽ còn cao hơn Minh Nguyệt Công à?

Bùi Miên Mạn giật nảy mình, bỗng nhiên nhớ ra, áp lực đối phương mang tới cho nàng ta lớn hơn Sở Trung Thiên rất nhiều.

Tổ An cười cười, từ chối cho ý kiến.

Lần này sắc mặt Bùi Miên Mạn thật sự thay đổi rồi, có một cao thủ hàng đầu như vậy ẩn tàng ở Sở gia, chuyện của Minh Nguyệt Thành sẽ có thêm rất nhiều biến số.

- Ngươi cứ coi như không biết gì, cũng đừng nói chuyện này với bất kỳ ai, dẫu sao ta cũng không muốn mất đi bằng hữu như ngươi.

Tổ An nghiêm mặt nói.

Cảm nhận được vẻ ngưng trọng trong giọng nói của hắn, Bùi Miên Mạn cũng không khỏi có chút cảm động, theo bản năng gật đầu:

- Được.

- Vậy sau này ta có thể sẽ không tới đây thường xuyên như hiện tại được nữa.

Áp lực mà hoa nông đó mang tới nàng ta quá lớn.

- Cũng tốt, để tránh xảy ra chuyện không thể khống chế.

Tổ An gật đầu, sau đó vẻ mặt quyến luyến nói,

- Đáng tiếc sau này không còn được buổi tối mỗi ngày đều nhìn thấy ngươi?

Nghe thấy sự chân thành từ phế phủ của hắn, Bùi Miên Mạn giật thót, vội vàng hừ một tiếng:

- Lời này nếu để lão bà của ngươi nghe thấy, xem nàng ta có lột da ngươi ra không.

Tổ An cũng không nhịn được mà bật cười:

- Nếu để chuyện mỗi ngày ngươi lén lút đến phòng ta cho nàng ta biết, ngươi xem nàng ta có thể còn nhận ngươi là khuê mật không.

Sắc mặt Bùi Miên Mạn đỏ lên, bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi đối phương dùng chữ trộm, thầm nghĩ hình dung này đúng là chuẩn xác.

Trợn mắt lên, trước khi đi lại nói:

- Ta sẽ tra chuyện hoa nông đó thay ngươi, tự ngươi cũng phải cẩn thận.

Tổ An nhướng mày, đang định lên tiếng, đối phương lại cười nói:

- Yên tâm, việc này ta sẽ không nói với người khác, cũng sẽ không dẫn lửa thiêu thân đâu.

Sau khi nói xong chớp chớp mắt với hắn, cười duyên rồi biến mất trong đêm tối.

Sau khi Tổ An lại nằm xuống giường thì có chút ngẩn ngơ, vẻ phong tình trong nháy mắt trước khi đi của đối phương đúng là khiến người ta tâm thần lay động.

Ài, ta làm thế này có chút bỉ ổi quá.

Nói bậy, rõ ràng là nàng ta chủ động.

Hai người ở trong đầu không ngừng biện luận, sau đó mơ mơ màng màng rơi vào mộng đẹp.

Có điều hắn đang ngủ ngon, nơi khác lại có người định trước là cả đêm mất ngủ.

Trong thư phòng của Uông gia, Sở Trung Thiên nhìn Uông Phúc với vẻ khiếp sợ:

- Uông huynh, ngươi nói diêm dẫn mất rồi là có ý gì?

Uông Phúc cười khổ nói:

- Chính là ý tứ mặt chữ, vốn tốp diêm dẫn này hôm nay sẽ đưa đến trong thành, kết quả trước khi sắp vào thành lại bị người ta cướp đi, đều tên nhi tử bất hiếu đó tiết lộ tin tức, bằng không thời gian lộ tuyến vận chuyển bí mật như vậy, sao lại dễ dàng bị cướp đi đến thế.

- Chuyện đó cũng không trách được lệnh lang.

Sở Trung Thiên biết chuyện của Uông Nguyên Long, chỉ là không ngờ vẫn tới chậm một bước, chỉ có thể nói là tạo hóa trêu người, không ngờ diêm dẫn vừa hay là vận đến vào hôm nay, chẳng lẽ là trời muốn Sở gia chúng ta vong sao?

Sở Trung Thiên không cam lòng như vậy, vội vàng truy hỏi:

- Uông huynh, vậy còn có thể nghĩ biện pháp lại kiếm được một tốp diêm dẫn khác không?

Uông Phúc cười khổ lắc đầu:

- Nếu là năm xưa thì chắc không thành vấn đề, nhưng năm nay Sở huynh cũng biết mà. Thương đồn của chúng ta ở biên ải bị dị tộc cướp bóc tổn thất thảm trọng, tốp diêm dẫn lần này là chúng ta triệu tập lương thực dư của kho hàng ở các nơi trên cả nước, vất vả lắm mới gom đủ, muốn kiếm lại là không thể.

- Vậy sinh ý diêm nghiệp trong một năm tiếp theo sẽ ra sao.

Sở Trung Thiên nặng nề ngồi lại ghế, cả người giống như đột nhiên già đi rất nhiều tuổi.

Kỳ thật cũng biết hơn phân nửa là không có cách gì khác. Chỉ là ôm tâm thái vạn nhất hỏi một tiếng.

Uông Phúc cắn chặt răng, nói:

- Sở huynh, ta có một ý tưởng.

- Gì vậy?

Sở Trung Thiên vội vàng hỏi.

Uông Phúc nói:

- Lần này người biết chuyện diêm dẫn bị cướp đều bị ta khống chế, sau này ai hỏi ta cũng sẽ không thừa nhận, coi như là diêm dẫn không bị cướp, chúng ta trước tiên dùng diêm dẫn năm sau để ứng phó khẩn cấp, chờ vượt qua được một cửa này thì có thể sau cơn mưa trời lại sáng.

Bình Luận (0)
Comment