Diêm thương giao dịch có quy mô cực lớn, có đôi khi diêm dẫn một năm không đủ dùng, cho nên trong quan phủ còn lưu trữ diêm dẫn cho ba năm sau dùng khi cần đến.
Chỉ có điều muốn dùng những diêm dẫn này cũng phải trả giá, trực quan nhất chính là trả phí tổn cao hơn.
Bình thường một tấm diêm dẫn cần tiêu phí 1.5 lượng bạc, nhưng diêm dẫn dự chi mấy năm sau cần 2.1 lượng, tương đương với lợi tức vay tiền, hành động này của triều đình cũng mang tới tác dụng điều tiết khống chế vĩ mô nhất định, khiến các diêm thương sẽ không bởi vì lợi nhuận kếch sù của diêm nghiệp mà bán nhiều muối ra thị trường một cách không kiêng nể gì.
- Nhưng như vậy phí tổn diêm dẫn sẽ đắt hơn nhiều.
Sở Trung Thiên nhíu mày nói, cộng thêm các loại chuẩn bị, như vậy phí tổn tương đương với 3, 4 lần hiện tại, đúng là rất đắt,
Uông Phúc lắc đầu:
- Sở huynh không hiểu ý của ta rồi, ta là nói dùng mình diêm dẫn dự chi đó giả vào diêm dẫn sang năm, chờ sang năm sau khi chúng ta ổn định lại thì gom đủ diêm dẫn trả lại khố phòng. Như vậy thần không biết quỷ không hay, còn có thể giải quyết khẩn cấp của chúng ta.
Sở Trung Thiên biến sắc:
- Ngàn vạn lần không thể, như vậy là đào góc tường của triều đình, một khi chuyện bị phát hiện, đó chính là tội lớn!
Uông Phúc nói:
- Với nhân mạch của Sở huynh ở Minh Nguyệt Thành, lại thêm Uông gia chúng ta kinh doanh nhiều năm, sao lại dễ dàng để bị phát hiện như vậy. Hơn nữa chuyện dự chi diêm dẫn năm xưa các nhà đều làm, có mấy người thực sự nộp thuế đủ định mức?
Sở Trung Thiên trầm giọng nói:
- Nhưng năm rồi chỉ là dự chi định mức nhỏ, mọi người mở một con mắt nhắm một con mắt thì cũng thôi, lần này là diêm dẫn dự chi cả năm, động tĩnh thật sự quá lớn, không được không được, tuyệt đối không được.
Uông Phúc thở dài:
- Sở huynh đừng trách ta nói chuyện thẳng thắn, không làm như vậy thì chúng ta còn có biện pháp nào nữa?
- Theo ta được biết, từ năm nay muối tư càng lúc càng phát triển mạnh, muối của Sở gia các ngươi có rất nhiều là không bán ra được?
- Trước kia phí tổn diêm dẫn 1.5 lượng các ngươi còn không bán được, hiện giờ tiếp cận 4 lượng bạc, các ngươi sẽ chỉ càng không bán được, hơn nữa cho dù là thực sự bán được, Sở gia có thể kiếm được bao nhiêu? Sở gia lớn như vậy, các mặt đều cần tiêu hao nhiều tiền, nếu không có sinh ý diêm nghiệp vào sổ sách, sợ rằng rất nhanh sẽ có thiếu hụt tài chính?
Uông Phúc phân tích.
Sở Trung Thiên biến sắc, bỗng nhiên đứng dậy nói:
- Sở gia chúng ta truyền thừa mấy trăm năm, chút tổn thất này vẫn gánh vác được.
Tuy sẽ thương cân động cốt, cùng lắm thì chính là bán đi một số đất đai.
Khi đang muốn tức giận, ai ngờ Uông Phúc bùm một cái quỳ xuống ở trước mặt hắn, ôm đùi hắn nói:
- Sở huynh, Sở gia các ngươi nhà to nghiệp lớn thì gánh vác được, nhưng Uông gia chúng ta thì không thể. Bởi vì lúc trước thương đồn biên ải bị cướp, Uông gia chúng ta vốn đã là gió đổ mưa rơi, nếu lần này tin tức diêm dẫn bị cướp mà truyền ra, Uông gia chúng ta sẽ hoàn toàn xong đời. Sở huynh, chúng ta tương giao nhiều năm như vậy, ta trước giờ chưa từng cầu ngươi, lần này coi như ta cầu xin ngươi đi!
- Uông huynh mau mau đứng lên đi, ngươi đang làm gì thế!
Sở Trung Thiên vội vàng đỡ hắn dậy, phải biết rằng trong mấy đại gia tộc, Sở gia và Uông gia là thân thiết nhất, mấy chục năm kết giao sớm đã coi đối phương với bằng hữu.
- Uông gia sắp suy sụp triệt để rồi,cái mặt già này của ta giữ lại cũng có ích lợi gì.
Uông Phúc dứt khoát trực tiếp ngồi bệt dưới đất, sống chết cũng không đứng dậy.
Aắc mặt Sở Trung Thiên biến hóa liên tục:
- Ngươi để ta nghĩ đã, việc này đúng là liên quan trọng đại.
Nghe thấy ngữ khí của hắn đã buông lỏng, Uông Phúc không khỏi mừng rỡ:
- Đa tạ Sở huynh, Sở huynh có tấm lòng này ta đã vô cùng cảm kích rồi, về phần sau này có thể thành công hay không, cứ phó thác cho trời thôi.
Khi Sở Trung Thiên trở về nói lại với Tần Vãn Như, Tần Vãn Như lập tức hoa dung thất sắc:
- Đương nhiên là không được, phu quân, sao ngươi lại hồ đồ như vậy, đáp ứng chuyện đó!
Sở Trung Thiên thở dài:
- Sao ta không biết hành động này là rất nguy hiểm, nhưng lời Uông Phúc nói không phải không có lý, nếu thực sự mỗi tấm diêm dẫn đều giao bạc dự chi, vậy thì phí tổn của muối quan sẽ quá cao, căn bản không có dân chúng mua.
Tần Vãn Như vội la lên:
- Cho dù không mua thì sao, mất một năm thu nhập Sở gia chúng ta vẫn chịu được. Hiện giờ triều đình phái Tang Hoằng nhìn chằm chằm, nếu chúng ta thực sự có động tác, một khi bị hắn phát hiện, vậy sẽ rất phiền.
- Tình huống của Sở gia không tốt như ngươi nghĩ đâu,
Sở Trung Thiên trầm giọng nói,
- Những năm trước chúng ta hàng năm đều lỗ, cũng là mấy năm nay sau khi Sơ Nhan xuất mã, tình trạng mới có đổi mới một chút, nhưng cũng không chịu nổi một khoản tổn thất lớn như vậy.
Tần Vãn Như không nhịn được nói:
- Kỳ thật ta một mực muốn hỏi, tuy có nguyên do chúng ta kinh doanh không tốt, nhưng Sở gia tay nắm hai hạng sinh ý cực kỳ có lời là muối và sắt, vậy tiền kiếm rốt cuộc là về ta người nào? Vì sao lại biến thành hàng năm đều lỗ?
- Chuyện này vốn cũng không muốn giấu ngươi, chỉ là ngươi đắn đo quá nhiều một mực không hỏi,
Sở Trung Thiên giải thích,
- Chắc ngươi biết Đô Chuyển Diêm Vận Sứ Ti chứ?
- Tất nhiên là biết.
Tần Vãn Như đáp.
Lúc này Sở Trung Thiên mới kể lại ngọn nguồn.
Bởi vì muối mang lại lợi nhuận kếch sù, cho nên các đời các triều đại đều thành lập một bộ môn như vậy để giám thị các sự việc như sản xuất, đưa đi bán, buôn lậu muối.