Giám thị Minh Nguyệt Thành là Đô Chuyển Diêm Vận Sứ Ti của quận Lâm Xuyên.
Trong đó Diêm Vận Sứ đứng đầu là một chức quan béo bở trong các chức quan béo bở, vô số quan viên đều nhằm vào chức vị này.
Có điều bởi vì trăm ngàn năm qua Sở gia một mực nối tiếp nhau ở Minh Nguyệt Thành phụ trách diêm nghiệp, cho nên muốn làm Diêm Vận Sứ này đều phải được Sở gia đồng ý.
Trên trình độ nào đó mà nói, những Diêm Vận Sứ này đều là người một nhà của Sở gia, hoặc là người thân cận với Sở gia.
Nhưng trên quan trường nghênh đón đến rồi đi, rất ít có quan viên không tham.
Mỗi một Diêm Vận Sứ cùng với một đám phó thủ, quan viên cấp dưới, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ vơ vét một bút.
Gia chủ Sở gia các đời cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt với việc này, một là quan viên thân cận với Sở gia, hai là đây cũng là quy tắc ngầm của quan trường, Diêm Vận Sứ Ti như vậy, các bộ môn khác cũng vậy.
Lại thêm quan viên các cấp của Diêm Vận Sứ Ti này sau khi rời chức hoặc lên chức triều đình trung tâm, hoặc được điều đến địa phương làm quan lớn, đã ở trong triều đình hình thành một tấm lưới to, kéo một sợi tóc đụng tới cả người.
Nếu Sở gia dám nói gì, chính là đắc tội với một cỗ lực lượng cực kỳ khủng bố.
Cứ như vậy tích lũy qua tháng ngày, mấy trăm năm trôi qua thiếu hụt trong khố phòng của Diêm Vận Sứ Ti thực tế đã đạt tới một con số thiên văn.
Trước kia còn có thể dựa vào các loại làm giả sổ sách để giấu đi, nhưng đến đời này của Sở Trung Thiên, con số này đã lớn đến căn bản không thể làm giả được nữa.
- Cho nên những năm gần đây tiền Sở gia kiếm được đều dùng để bổ khuyết thiếu hụt tích lũy mấy trăm năm qua của khố phòng Diêm Vận Ti?
Trên gương mặt kiều diễm của Tần Vãn Như đã mất hết màu máu.
Sở Trung Thiên cười chua chát:
- Không sai.
- Vì sao?
Trên mặt Tần Vãn Như lộ ra vẻ phẫn nộ,
- Dựa vào cái gì mà tiền tham ô của diêm quan các đời lại bắt Sở gia chúng ta bù vào!
Sở Trung Thiên trầm giọng nói:
- Dựa vào Sở gia chúng ta một mực có thể chiếm khối đất phong muối sắt dồi dào Minh Nguyệt Thành này, ngươi cho rằng một miếng thịt béo như vậy, chỉ cần dựa vào công lao của tổ tiên là Sở gia có thể ngồi vững à? Còn không phải là mấy năm nay dựa vào sự bảo vệ của những quan viên đó, Sở gia chúng ta mới có thể thủy chung có một chỗ như vậy.
- Vốn trước kia cũng không phiền như vậy, nhưng những năm gần đây cảm thấy Hoàng đế dường như chuẩn bị xuống tay với Sở gia chúng ta, ta không thể không phòng ngừa chu đáo, bổ sung một chút sự thiếu hụt trong khố phòng của Diêm Vận Ti, ít nhất nếu có thể có thể lừa gạt được trên sổ sách, như vậy mới có thể vượt qua được sự điều tra của triều đình.
Sở Trung Thiên dừng một chút rồi tiếp tục nói:
- Đây cũng là vì sao ta lại có tự tin đứng vững trước áp lực của hai bên Hoàng thượng và Tề Vương mà vẫn bảo trì trung lập, bởi vì sau lưng chúng ta có vô số quan viên triều đình làm chỗ dựa! Bọn họ không hy vọng nhất là Sở gia gặp chuyện không may, nếu không, bọn họ một người cũng đừng hòng thoát được!
Trong lòng Tần Vãn Như bỗng nhiên khẽ động:
- Lần trước ngươi rất trịnh trọng giao cho Sơ Nhan bảo quản sổ sách đó, lúc ấy nói cái gì là khỏan mục qua lại sinh ý với đồng bọn, hiện tại chỉ sợ là chứng cứ tham ô của những quan viên Diêm Vận Sứ Ti các đời qua.
Sở Trung Thiên gật đầu:
- Không sai, chỉ cần sổ sách đó không mất, bất kể là Hoàng thượng hay là Tề Vương, có muốn đối phó Sở gia chúng ta như thế nào, Sở gia chúng ta cũng không sao!
Tần Vãn Như trầm giọng nói:
- Nhưng như vậy là đang khiêu vũ trên dây thép, hơi không chú ý một chút chúng ta sẽ là vạn kiếp bất phục.
- Biết sao được, trừ khi chúng ta triệt để từ bỏ phiến cơ nghiệp này của Sở gia, nếu không chỉ có thể gắng gượng mà làm, Sở Trung Thiên nhìn Sở phủ chìm trong bóng đêm ngoài cửa sổ, trầm giọng nói,
- Hơn nữa kinh nghiệm các đời các triều đại cho chúng ta thấy, hiện tại chúng ta có năng lực phản kháng thì còn có thể lựa chọn, nếu thật sự từ bỏ trước, không chỉ ngay cả cơ nghiệp Sở gia cũng không giữ được, thậm chí ngay cả bản thân chúng ta, và vô số người dựa vào Sở gia mà sống cũng chỉ có thể để mặc cho người ta giày xéo, cho nên ta nhất định phải cố gắng.
Tần Vãn Như vỗ vỗ đầu vai trượng phu, nhìn thấy ở tóc mai của đối phương đã có thể lờ mờ nhìn thấy tóc bạc thì không khỏi đau lòng, phải biết rằng tu vi của trượng phu cao thâm, tuổi này chính là thời kỳ phong nhã hào hoa, kết quả ngày đêm quan tâm chuyện Sở gia, làm lụng vất vả mà sinh ra tóc bạc sớm.
May mà mấy năm nay Sơ Nhan giúp đỡ hắn không ít, có điều đến lúc đó Sơ Nhan đừng bước theo gót cha nàng ta.
Hy vọng tương lai hắn có thể giúp Sơ Nhan chia sẻ một chút.
Có điều vừa nghĩ tới Tổ An, trong đầu nàng ta không kìm được mà xuất hiện một bộ hình ảnh, hai má lập tức nóng lên.
Thầm xì một tiếng, xua đi những suy nghĩ lung tung đó ra khỏi đầu, sau đó nói với trượng phu:
- Nhưng lần này giúp Uông gia vẫn quá mạo hiểm, Tang Hoằng đang lo không tìm thấy lý do để thu thập chúng ta, thế không phải cho tự dâng ra sơ hở à.
Sở Trung Thiên cũng mặt đầy lo âu:
- Nhưng không giúp cũng không được, Uông gia là minh hữu nhiều năm của Sở gia, năm nay bọn họ xảy ra quá nhiều chuyện, nếu không giúp, Uông gia bọn họ thật sự sẽ tiêu tùng.
- Hiện giờ trong Minh Nguyệt Thành, Viên gia Trịnh gia đều đối đầu với chúng ta, Uông gia và chúng ta dựa vào nhau mà sống, nếu bọn họ sụp đổ, cục diện sau này của chúng ta càng gian nan.