Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 616 - Chương 616: Vịt Đã Đun Sôi Lại Bay (2)

Chương 616: Vịt Đã Đun Sôi Lại Bay (2) Chương 616: Vịt Đã Đun Sôi Lại Bay (2)

Dù sao chỗ này nhiều người như vậy, khẳng định sẽ tiết lộ tiếng gió.

Một khi để quan phủ biết Cự Kình Bang là nàng mở, như vậy ngay cả Tang gia cũng không cách nào bảo vệ Trịnh gia, Sở gia sẽ không bỏ qua bọn họ, gia tộc khác không bỏ qua cho bọn họ, triều đình càng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Sớm biết như vậy, vừa rồi nên thừa cơ hủy dung!

Đúng lúc này một bóng người lách mình lao đến, kéo tay nàng nói:

- Còn ngây ngốc làm gì, nhanh chạy?

Nghe được thanh âm quen thuộc kia, Trịnh Đán tâm như tro nguội, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một tia ấm áp.

- Ai…

Thân ảnh này xuất hiện quá đột ngột, giống như bỗng dưng xuất hiện, Trần Huyền hoảng sợ kêu to một tiếng, đám người đang muốn truy kích, bỗng nhiên trong tay đối phương vẩy ra một mảng lớn bột trắng.

Nguyên lai vừa rồi Tổ An thừa dịp người trong đại sảnh đang hỗn chiến, len lén chạy ra ngoài, bất quá đi một đoạn càng nghĩ càng cảm giác khó chịu.

Tuy trước đó Trịnh Đán xuất thủ chế trụ hắn, nhưng cũng ở trước mặt Trần Huyền cứu tính mạng mình.

Bây giờ ngồi nhìn nàng bị vây công, không khỏi quá bất nhân.

Đương nhiên Tổ An cũng rõ ràng, nếu nàng không phải một cô nương xinh đẹp, trong khoảng thời gian này mọi người lại trò chuyện vui vẻ, mình mới lười quan tâm nàng chết sống.

Có điều hắn cũng không lỗ mãng đến trực tiếp chạy về cứu người, mà ở xung quanh tìm chút vôi làm ám khí, lúc này mới trở về đại sảnh, sử dụng kỹ năng Đại Phong đột nhập, sau đó lại sử dụng Đại Phong thuấn di ra ngoài phòng khách, nhanh chóng chạy trốn.

Trong phòng nghị sự không ít người bị vôi che mắt, bất quá hiển nhiên không bao gồm Trần Huyền.

Lúc này hắn đã nhận ra đối phương là Tổ An, không khỏi vừa sợ vừa giận, hét lớn đuổi theo.

Người không có bị vôi làm tổn thương cũng đi theo hắn.

Trịnh Đán bị Tổ An nắm tay một đường chạy vội, trong lòng nàng chấn kinh, vừa rồi trong nháy mắt đó, tại sao tốc độ của đối phương lại nhanh như vậy, nhanh đến nàng thấy không rõ.

Phải biết trong khoảng thời gian này tiếp xúc, nàng đã tương đối rõ ràng, tu vi của Tổ An kém nàng không ít, nhưng ngay cả nàng cũng tự nhận là không có tốc độ như vậy.

- Ngươi nhìn ta ngây ngốc làm gì, đến cùng phải chạy trốn đi đâu?

Tổ An quay đầu vừa vặn đối mắt với nàng, không khỏi vừa tức vừa gấp.

Phải biết hắn là lần đầu tiên đến Cự Kình Đảo, hơn nữa ven đường lại bị vải đen che mắt, căn bản không biết xung quanh là hoàn cảnh gì.

Trịnh Đán hơi đỏ mặt, vội vươn tay chỉ chỉ:

- Bên kia, chỗ đó có thuyền nhỏ, ta dự phòng chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Tổ An ân một tiếng, kéo nàng chạy đi, bỗng nhiên nhịn không được hỏi:

- A, sao tay ngươi nóng như thế.

Trịnh Đán u oán liếc hắn một cái, gia hỏa này không phải biết rõ còn cố hỏi đó chứ.

Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng xé gió, chỉ thấy sắc mặt Trần Huyền tái xanh đuổi theo, hắn có thể trơ mắt nhìn con vịt đun sôi bay mất sao!

Trong lòng Tổ An cảm giác nặng nề, tu vi của Trần Huyền cao hơn hắn nhiều, tốc độ tự nhiên cũng hơn xa.

Tuy thân pháp Quỳ Hoa Huyễn Ảnh lợi hại, nhưng chỉ là cự ly ngắn xê dịch biến ảo lợi hại, không am hiểu khoảng cách dài chạy trốn.

Đương nhiên nếu như hắn có thể không gián đoạn sử dụng Đại Phong, đoán chừng có thể xa xa bỏ lại đối phương ở đằng sau, nhưng điều này hiển nhiên không có khả năng.

- Ngươi không có thủ hạ trung thành đến cứu giá sao?

Tổ An vội vàng hỏi, vừa rồi ở trong đại sảnh nghị sự đều là cao tầng trong bang, nhưng những người này muốn mưu nghịch, không có khả năng sớm nói cho tất cả mọi người, như vậy tin tức đã sớm tiết lộ.

Ai biết Trịnh Đán lắc đầu:

- Ta ở trên đảo thời gian rất ít, những thủ hạ này cơ bản đều là bị đám người Lưu Sản khống chế.

Tổ An bất đắc dĩ:

- Ngươi làm bang chủ không khỏi làm quá thất bại rồi?

Trịnh Đán cũng rất xấu hổ, chủ yếu là nàng có thân phận Trịnh gia Đại tiểu thư, tương lai sẽ trở thành con dâu của Tang gia, không có hứng thú với những chuyện trên giang hồ này, cho nên bỏ tinh lực không nhiều, ai biết sẽ phát sinh sự tình như vậy.

Mắt thấy Trần Huyền sắp đuổi theo, bỗng nhiên trong đất xông ra một bóng người ngăn hắn lại.

Trần Huyền giận dữ:

- Cút!

Cơ hồ là vừa đối mặt liền đánh cho người kia miệng phun máu tươi.

Nhưng người kia không có chút từ bỏ, kéo chặt lấy Trần Huyền:

- Bang chủ ngươi đi mau.

- Nhai Tiêu ...

Nhìn thấy đối phương máu me khắp người lại vẫn ôm lấy chân Trần Huyền, Trịnh Đán cũng không nhịn được động dung, trong mắt chảy đầy thanh lệ.

- Đi nhanh đi, đừng cô phụ hảo ý của hắn.

Thấy nàng muốn trở về, Tổ An vội vàng kéo nàng tiếp tục chạy.

Trịnh Đán cắn chặt môi, bên trong còn tràn ra vết máu, hiển nhiên lúc này trong lòng nàng đang rất hận.

- Thoát được tánh mạng mới có thể trở về báo thù cho hắn.

Tổ An lo lắng nàng thật làm ra chuyện gì, vội vàng nhắc nhở.

Trịnh Đán sợ hãi cả kinh, bỗng nhiên nghĩ đến loại thuốc bẩn thỉu trong thân thể, nếu lưu ở nơi này kết cục sẽ cực kỳ thê thảm, lúc này mới từ bỏ suy nghĩ trở về cứu viện.

Trong miệng nàng lẩm bẩm:

- Những năm này Nhai Tiêu ngay cả hình dạng của ta như thế nào cũng chưa từng thấy, không biết thân phận chân thật của ta, ta thật xin lỗi hắn...

Tổ An thở dài một hơi:

- Trên đời này luôn không thiếu người vì ái tình mà phấn đấu quên mình.

Hắn nghĩ thầm mình tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn như vậy.

Bất quá nghĩ tới tình hình ở trong bí cảnh, còn có lần này cũng bốc lên nguy hiểm tính mạng trở về.

Tất cả mọi người đều là si nhân, tội gì chế giễu lẫn nhau.

Qua chốc lát hai người đã đi tới bên bờ, trong bụi lau sậy có một cầu tàu ẩn tàng, bên cạnh buộc một chiếc thuyền nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment