Hắn không biết, đây là thời điểm hắn và Sở Sơ Nhan âm dương kết hợp đến trình độ linh hồn và thể xác hợp nhất, thân thể đối phương phản hồi cho hắn một tia bản nguyên băng hàn, là nàng tu luyện mười mấy năm mới luyện thành, không nghĩ tới sau cùng tiện nghi hắn.
Đương nhiên Tổ An cũng không có luyện tà công thái âm bổ dương gì, chỉ bất quá thể chất của hắn đặc thù, lại thêm phương pháp trị thương đặc thù, đoạn thời gian trước một mực thay Sở Sơ Nhan loại trừ hàn độc trong cơ thể, lại thêm tu hành Tuyết Hoa Thần Kiếm, lúc này mới ở dưới cơ duyên xảo hợp hấp dẫn một bộ phận bản nguyên băng hàn vào trong cơ thể.
Lúc đó trong cơ thể Sở Sơ Nhan hàn khí tràn lan, tổn thất chút bản nguyên, từ trình độ nào đó mà nói ngược lại sẽ giảm bớt thương thế.
Sau khi thân thể khôi phục, tu luyện lại rất nhanh sẽ bù trở về.
Nhưng đối với Tổ An lại có trợ giúp lớn, vốn tu luyện Tuyết Hoa Thần Kiếm không có mấy năm công phu là rất khó nhập môn, nhưng bây giờ có tia bản nguyên băng hàn này, thì tương đương với tiết kiệm mười năm.
Chờ hắn triệt để tiêu hóa xong, chỉ sợ tạo nghệ Tuyết Hoa Thần Kiếm có thể tương đương với Sở Sơ Nhan ở lúc mười ba mười bốn tuổi.
A, vì sao nói đến môn công pháp này lòng lại chua xót chứ?
Bất quá phải biết Sở Sơ Nhan từ nhỏ thiên tư xuất chúng, trình độ của nàng ở lúc mười ba mười bốn tuổi cũng đã khá cao.
Tổ An không ngừng dẫn đạo hàn băng nguyên khí lưu động ở trong cơ thể, dần dần xông phá phong ấn.
Sau khi triệt để khôi phục lại năng lực hành động, Tổ An triệu hồi ra Dao Găm Có Độc, cắt đứt dây thừng.
Lúc này trong đại sảnh nghị sự đã đánh thành một đoàn, Trịnh Đán chỉ công không thủ, như điên công kích Trần Huyền.
Trần Huyền cũng có chút kiêng kị, huống chi đối phương trúng độc, vận khí như thế, phát tác chỉ sẽ nhanh hơn, hắn hoàn toàn không cần thiết cứng đối cứng.
Đám người Lưu Sản càng không dám ở thời điểm đi lên tìm rủi ro, dù sao những năm này bang chủ xây dựng ảnh hưởng vẫn rất sâu.
Cho nên bọn họ chỉ phân tán ở ngoại vi nhìn hai người tranh đấu, chỉ phụ trách cắt đứt đường chạy trốn của đối phương.
Trịnh Đán công mười mấy chiêu, đều bị Trần Huyền bình tĩnh hóa giải.
Trái tim của nàng không khỏi chìm đến đáy cốc, đoạt công không có hiệu quả, mà lúc này mình lại tim đập rộn lên, toàn thân nóng bừng, ngay cả tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ, hiển nhiên là dược tính bắt đầu phát tác.
Nàng rõ ràng ở lại chỗ này nữa nhất định sẽ có kết cục rất thảm, bản năng cầu sinh để cho nàng dự định phá vây.
Nhưng đám gia hỏa ăn cây táo rào cây sung kia cản ở ngoại vi, lại thêm Trần Huyền, phá vây nói thì dễ.
Trong nội tâm nàng rơi vào tuyệt vọng, suy nghĩ thừa dịp mình còn có năng lực tự tử, trước kết liễu tính mạng, miễn cho lát nữa rơi vào trong tay những người này, lại nhận lấy khuất nhục vô tận.
Nàng nhịn không được nhìn về phía Tổ An ở trong góc, trong lòng âm thầm hối hận, biết sớm như vậy thì không nên bắt hắn lên đảo.
Lấy ân oán giữa Trần Huyền và hắn, chắc chắn sẽ không lưu hắn sống đường.
Mình dẫn hắn tới chính là hại chết tính mạng của hắn.
Trong nội tâm nàng đang tràn ngập áy náy, bỗng nhiên ánh mắt trì trệ, bởi vì trong góc không có ai, nơi nào còn có bóng dáng của Tổ An.
Nghĩ đến hắn hẳn là khôi phục năng lực hành động, vụng trộm chạy mất.
Trịnh Đán:
- ...
Nghĩ đến mình trước khi chết còn áy náy, kết quả gia hỏa này nhìn thấy mình bị vây công, nói cũng không nói một tiếng liền chạy.
Một loại cảm giác thất vọng mất mát dâng lên.
Chú ý tới nàng khác thường, mọi người vây công nàng cùng giật mình, nhưng lo lắng là nàng cố ý dụ địch xâm nhập, trong lúc nhất thời không dám tiến lên.
Trần Huyền ỷ vào tu vi cao thâm, quyết định bốc lên phong hiểm, trực tiếp đánh tới trên người nàng.
Trịnh Đán sợ hãi cả kinh, vội vàng lấy thân pháp tinh diệu lui về sau, tránh thoát đối phương công kích.
Chỉ bất quá trong lúc vội vàng vẫn bị khí kình đánh trúng, vải mỏng trên mặt bay đến giữa không trung, lộ ra khuôn mặt kiều diễm.
Tất cả nhất thời ngây người, toàn bộ đại sảnh rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi.
Có người chấn kinh mỹ mạo của nàng, nhưng càng nhiều người là nhận ra thân phận, dù sao người Cự Kình Bang thường xuyên ra vào Minh Nguyệt Thành, mà Trịnh gia lại là thương nhân buôn muối, số lượng nhận ra nàng cũng không ít:
- Trịnh tiểu thư...
- Trịnh Đán!
Trần Huyền cũng lộ ra vẻ chấn kinh, thực không có cách nào liên hệ bang chủ Cự Kình Bang phong tao diễm lệ cùng tiểu thư khuê các trong truyền thuyết kia lại với nhau.
Bất quá sau khi chấn kinh, hắn không khỏi cuồng hỉ, cảm thấy lần này mình kiếm bộn.
Không biết có phải vì thân phận khác biệt có sức hấp dẫn trí mạng hay không, loại giặc cướp như hắn không có hứng thú quá lớn với nữ tử giang hồ, hắn vẫn luôn có khát vọng mãnh liệt với những thiên kim đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng kia.
Mà Trịnh Đán lại là thiên kim đại tiểu thư nổi danh nhất toàn bộ Minh Nguyệt Thành trừ Sở Sơ Nhan.
Vốn cho rằng lần này chỉ chơi một nữ tử hắc bang, không nghĩ tới sau cùng lại là danh môn thục nữ.
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy thân thể sắp hưng phấn nổ tung.
Càng đừng đề cập sau lưng đối phương là Trịnh gia, đại biểu bao nhiêu lợi ích.
Sau khi biết thân phận của đối phương, Trần Huyền bỏ đi suy nghĩ chia cho đám người Lưu Sản một chén canh.
Thiên kim tiểu thư như vậy, hắn không nỡ, coi như đến thời điểm đó mình uống thuốc, cũng phải một người triệt để thay nàng giải hết Hoan Lạc Thập Bát Độ.
Lúc này trong đầu Trịnh Đán trống rỗng, thân phận của mình vẫn bại lộ.
Coi như lúc này nàng tự tử, cũng sẽ mang đến cho Trịnh gia tai hoạ ngập đầu.