- Cả đời làm chó chung quy không có gì cả, còn không bằng theo chúng ta làm một vố lớn, đến thời điểm tự nhiên sẽ phân cho ngươi một chén canh.
Lưu Sản cười ha ha nói.
- Im miệng!
Toàn thân Nhai Tiêu run rẩy, cuối cùng vẫn chịu không đối phương làm nhục nữ thần trong lòng hắn.
Lúc này Trịnh Đán mở miệng:
- Lưu Sản, ta tự hỏi đối đãi với các ngươi không tệ, vì sao lại phản bội ta?
- Không tệ?
Lưu Sản cười lạnh.
- Khách quan mà nói, ngươi đối đãi chúng ta thật không tệ, nhưng ngươi dù sao cũng là nữ nhân, hơn nữa một tháng chỉ có thời gian rất ít mới ở trên đảo, coi như xuất hiện ở trên đảo, cũng thủy chung giấu mình
Vốn để một nữ nhân làm bang chủ, đã rất không hợp thói thường, kết quả ngươi còn làm thần bí như vậy, huynh đệ phía dưới ai không nghi thần nghi quỷ, lo lắng có ngày ngươi bán chúng ta cũng không biết.
- Chỉ bởi vì cái này?
Trịnh Đán nhướng mày, thực ra nàng cũng biết, thời gian dài không ở đại bản doanh, sẽ dễ dàng tạo thành mất khống chế với thủ hạ, chỉ bất quá nàng dù sao cũng là Đại tiểu thư Trịnh gia, không có khả năng ở trên đảo thời gian dài.
Cho nên vấn đề này khó giải.
Có điều nàng vẫn ở nhiều khía cạnh giảm bớt ảnh hưởng, các loại ân uy tịnh thi, nàng tự nhận vẫn rất có hiệu quả, ai biết hiện thực lại hung hăng cho nàng một tát.
- Đương nhiên không chỉ như thế.
Lưu Sản còn nói thêm.
- Những năm này sinh ý muối lậu của chúng ta càng ngày càng tốt, nhưng bang chủ ngươi không biết vì chuyện gì, một mực tận lực khống chế sản lượng, có tiền không kiếm chỉ có thể nói lá gan của nữ nhân các ngươi quá nhỏ, lá gan của ngươi nhỏ không quan hệ, nhưng ngăn tài lộ của các huynh đệ thì không được, đã như vậy, chúng ta chỉ có thể đổi một người có năng lực làm lão đại.
- Ngươi biết cái gì, đó là bởi vì... bởi vì...
Trịnh Đán giận dữ, đáng tiếc nói một nửa lại không nói được.
Bởi vì có chút nguyên nhân không có cách nào nói.
Mục đích nàng thành lập Cự Kình Bang, chủ yếu là giúp Trịnh gia kiếm tiền, nhưng Trịnh gia dù sao cũng là quan phương, thương nhân buôn muối, làm việc không thể không kiêng nể gì cả.
Huống chi Tang gia khống chế Phòng Lũ Doanh, nếu như buôn lậu muối quá khoa trương, bọn họ sẽ không quản?
May mắn hai năm gần đây, Tang gia muốn đối phó Sở gia, mới bắt đầu buông lỏng giám sát.
Nhưng Tang Hoằng dù sao cũng là Thái Thú của triều đình, không thể làm quá khó coi, cho nên số lượng từ đầu đến cuối đều ở hạn mức cho phép.
Đủ loại nguyên nhân mới tạo thành hết thảy, nhưng những nguyên nhân này có thể nói ra sao?
Những cường giả Cự Kình Bang kia âm thầm cười lạnh, chỉ nghĩ nàng đã á khẩu không trả lời được.
Lúc này Trần Huyền mở miệng:
- Quan bang chủ, ngươi không nên tức giận, một nữ nhân xuất đầu lộ diện như vậy quá mệt mỏi, về sau ngươi làm áp trại phu nhân của ta, đồng dạng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, những người này vẫn là thủ hạ của ngươi. Đừng nói những người này, ngay cả Hắc Phong Trại cũng cung cung kính kính gọi ngươi một tiếng đại tẩu, không biết uy phong hơn hiện tại gấp bao nhiêu lần.
- Muốn ta làm áp trại phu nhân, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
Trịnh Đán khinh miệt cười lạnh.
Nàng xuất thân nhà đại phú đại quý, vị hôn phu là con của Thái Thú một quận, gia thế hiển hách, làm thế nào có thể xem trọng gia hỏa này
Chỉ là một bọn trộm cướp mà thôi.
Danh khí của Trần Huyền lại lớn, cũng chỉ là đầu lĩnh thổ phỉ.
Sớm muộn có một ngày sẽ bị quan phủ tiêu diệt.
- Cóc ghẻ...
Thần sắc của Trần Huyền lạnh lẽo, ngữ khí cũng thay đổi.
- Họ Quan, ngươi cho rằng ngươi tính là cái gì, ta để ngươi làm áp trại phu nhân đã là phúc khí của ngươi, bằng không đợi lát nữa dược tính phát tác, ta chơi xong sẽ ném ngươi cho những thủ hạ này làm một vòng, nghĩ đến bọn họ sẽ rất có hứng thú hầu hạ bang chủ ngày xưa.
Thần sắc đám người Lưu Sản đều nóng rực nhìn về phía nàng.
Ngày bình thường bang chủ xinh đẹp này cao cao tại thượng, người lại thần bí, nam nhân trên đảo này ở địa thời điểm trời tối người yên, ai không tưởng tượng đè nàng ở dưới thân hung hăng chà đạp?
Chỉ bất quá trước kia chỉ có thể tưởng tượng, hôm nay lại thật có cơ hội âu yếm.
- Dược tính? Thuốc gì!
Trong lòng Trịnh Đán hơi hồi hộp một chút.
Trần Huyền nhịn không được cười:
- Ta xưa nay hành sự cẩn thận, tuy không cho rằng tu vi của ngươi cao hơn ta, bất quá ngươi dù sao cũng đứng đầu một bang, lo lắng ngươi có bản lĩnh đặc biệt gì, cho nên cố ý để bọn hắn hạ chút thuốc ở trong nước trà.
Trước đó dù Trịnh Đán biết thủ hạ làm phản cũng không quá bối rối, nhưng lúc này sắc mặt lại triệt để biến, bỗng nhiên nhìn về phía chén trà vừa rồi.
Nàng làm sao nghĩ đến, ở địa bàn của mình sẽ bị người mình hạ dược.
Nàng vội vàng thử vận công bức độc, nhưng Trần Huyền lắc đầu:
- Vô dụng, thuốc này tên là Hoan Lạc Thập Bát Độ, dược hiệu hết sức kỳ lạ, người ta xuân phong nhất độ, nhưng trúng thuốc này, phải chơi mười tám lần, mới có thể triệt để giải độc, bằng không sẽ dục hỏa đốt người, bạo thể mà chết.
Sau khi nói xong hắn lại nói thêm:
- Nói thật, ta cũng không xác định ta có năng lực một đêm mười tám lần hay không, bất quá may mắn còn có những thủ hạ này của ngươi giúp đỡ, ha ha ha...
- Vô sỉ!
Trịnh Đán vừa thẹn vừa giận, nàng phát hiện căn bản không có cách nào bức độc ra, hơn nữa thân thể càng ngày càng nóng, liền dứt khoát xuất thủ với Trần Huyền, thừa dịp dược tính còn chưa phát tác, cùng đối phương đồng quy vu tận.
Lại nói Tổ An đang dựa theo khẩu quyết của Tuyết Hoa Thần Kiếm dẫn đạo sợi hàn khí kia du tẩu toàn thân.
Hắn có chút kỳ quái, vì sao sợi hàn khí kia rõ ràng nhìn như không nhiều, lại cuồn cuộn không dứt.