Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 613 - Chương 613: Yêu Cầu Quá Phận (2)

Chương 613: Yêu Cầu Quá Phận (2) Chương 613: Yêu Cầu Quá Phận (2)

Nghĩ đến trước đó Mị Ly nói nàng trúng độc đã bị thương linh hồn, đang ngủ say khử độc, xem ra quả nhiên là không trông cậy vào được.

- Nữ nhân này cũng lớn gan, không sợ ta chơi chết sao.

Tổ An đậu đen rau muống.

Bất quá đậu đen rau muống quy đậu đen rau muống, hiện tại chỉ có thể dựa vào mình.

Thế nhưng trong đầu hắn nghĩ hết các loại biện pháp, cũng không nghĩ ra phương pháp phá giải.

Dây thừng cột trên người thì dễ, mấu chốt là trước đó bị Trịnh Đán phong bế yếu huyệt toàn thân, dẫn đến nguyên khí không cách nào vận hành, cả người không động được.

- Ai, nếu hiện tại điều động được một tia nguyên khí, ta cũng có thể chậm rãi xông mở huyệt đạo.

Tổ An nhắm mắt, bắt đầu cảm giác xem có thể ngưng tụ nguyên lực hay không.

Chỉ tiếc thủ đoạn phong huyệt của Trịnh Đán rất cao minh, hắn thử nhiều lần, nhưng không cách nào làm được.

Đang lúc tuyệt vọng, bỗng nhiên hắn phát giác được một tia khí tức băng hàn.

- A?

Mới đầu hắn còn tưởng là ảo giác, nhưng cẩn thận điều tra, quả nhiên ở sâu trong đan điền, ẩn ẩn có một tia băng hàn tồn tại.

- Đây là...

Tổ An vừa mừng vừa sợ, khí tức này hắn không thể quen thuộc hơn được, đoạn thời gian trước mỗi ngày thay Sở Sơ Nhan liệu thương, cực kỳ mẫn cảm với khí tức của nàng.

Tại sao trong thân thể mình lại có nguyên khí hàn băng của Sở Sơ Nhan?

Phải biết đoạn thời gian trước đối phương cho hắn Tuyết Hoa Thần Kiếm, hắn nhàn rỗi ngược lại lật xem luyện một chút.

Đáng tiếc một mực không có luyện được thành tựu gì, thậm chí một chút khí thế cũng không tu ra.

Không biết bởi vì hắn là nam tử, khí tức dương cương trong cơ thể qua dày, không thích hợp tu luyện hay vì cái gì.

Bây giờ tia băng hàn kia hiển nhiên không phải là hắn tu luyện được, nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên một ý niệm xuất hiện ở trong đầu:

- Chẳng lẽ thời điểm ân ái với Sở Sơ Nhan, hai người âm dương giao hòa, từ trong cơ thể nàng lấy được?

Nghĩ tới đây hắn vội vàng vận chuyển tia nguyên lực kia, đáng tiếc nó cứ tụ thành một đoàn, thủy chung bất động.

Trong lòng hắn hơi động, vội vàng dùng Tuyết Hoa Thần Kiếm triệu hoán nó.

Quả nhiên, vệt băng hàn trong đan điền kia rốt cục động.

Một tia hàn khí cực kỳ tinh thuần dọc theo nguyên mạch du tẩu trong thân thể, nhìn như cực ít, nhưng cuồn cuộn liên tục, không ngừng lưu chuyển toàn thân.

Lúc này hắn hết sức chuyên chú tu luyện, cũng không chú ý ngoại giới phát sinh cái gì.

Trịnh Đán uống một ngụm trà, mở miệng hỏi:

- Lần này trại chủ đến, là có chuyện gì?

Trần Huyền vừa cười vừa nói:

- Sự tình diêm dẫn lần trước, có chút chi tiết cụ thể, thủy chung còn không hiểu.

Trịnh Đán có chút bất mãn, nghĩ thầm vì chút chuyện nhỏ này mà cố ý gọi ta trở về?

Có điều nàng cũng rõ ràng, Trần Huyền tự mình đến cửa, người khác trong bang rất khó trấn tràng, chỉ có mình xuất mã mới được.

Sau đó nhẫn nại tính tình để hạ nhân và hắn quyết định một số chi tiết, sau đó chế thành khế ước.

Toàn bộ quá trình cực kỳ rườm rà, đến lúc sau Trịnh Đán cũng nhịn không được nới lỏng vạt áo, chẳng lẽ là tâm tình quá bực bội, làm sao cảm giác hôm nay có chút nóng.

Chú ý tới động tác của nàng, Trần Huyền cười ha ha:

- Quan bang chủ, còn có một việc ta rất hiếu kì, mong bang chủ giải đáp nghi hoặc.

Trịnh Đán miễn cưỡng cười cười:

- Bây giờ trại chủ là minh hữu của Cự Kình Bang, cứ nói đừng ngại, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định không chối từ.

- Đây chính là bang chủ tự mình nói.

Ánh mắt Trần Huyền tùy ý du tẩu ở trên người nàng.

- Ta một mực hiếu kì, bang chủ đến cùng dáng dấp ra sao, có thể lấy xuống khăn che mặt, để cho ta nhìn phương dung hay không?

Nghe hắn yêu cầu, Trịnh Đán không khỏi biến sắc.

- Trần trại chủ có ý gì?

Trịnh Đán sầm mặt lại, yêu cầu như vậy thật quá vô lễ, nàng không thể không suy tư tại sao đối phương lại nói ra.

Trần Huyền cười ha ha:

- Là ý tứ trên mặt chữ thôi, chỉ xem dáng người bang chủ đã biết là vưu vật, cho nên ta một mực hiếu kỳ, sau khăn che mặt là dung nhan tuyệt thế như thế nào.

- Trần trại chủ, ta coi ngươi là khách nhân, ngươi không khỏi quá không biết tốt xấu rồi, từ hôm nay trở đi, tất cả hiệp nghị trước đó của Cự Kình Bang và Hắc Phong Trại hết hiệu lực.

Trịnh Đán triệt để nổi giận.

- Người đâu, tiễn khách!

Thậm chí nàng cân nhắc qua mượn lợi thế sân nhà đánh chết đối phương, nhưng do dự thật lâu cuối cùng bỏ qua, dù sao tu vi của Trần Huyền quá cao, những năm này bị các lộ cao thủ vây quét vẫn sống tiêu dao tự tại, không biết hắn còn có át chủ bài gì.

Đã không có nắm chắc lưu đối phương lại, thì chỉ có thể khu trục ra đảo.

Thậm chí nàng còn đau đầu, vạn nhất gia hỏa này thẹn quá hoá giận, về sau năm ba ngày chạy tới đảo nháo sự thì làm sao bây giờ.

Bất quá xung quanh quỷ dị yên tĩnh để cho nàng tỉnh táo lại, vô ý thức ngồi thẳng thân thể, nhìn qua Lưu Sản:

- Ngươi làm gì, không nghe thấy lời ta nói sao?

Lưu Sản cười hắc hắc:

- Đương nhiên nghe được, chỉ bất quá chúng ta cũng tò mò dung mạo của bang chủ.

Đồng tử của Trịnh Đán hơi co lại, rốt cuộc minh bạch vì sao vừa rồi lên đảo luôn cảm thấy có cảm giác quỷ dị, nguyên lai thủ hạ đã tâm hoài quỷ thai.

Nhai Tiêu vỗ bàn quát:

- Họ Lưu, ngươi có ý gì, dám vô lễ với bang chủ?

- Nhai Tiêu, ngươi không nên kích động, mọi người đều biết ngươi hâm mộ bang chủ, bất quá làm chó săn cho nàng nhiều năm như vậy, ngươi từng nhìn qua dung mạo của nàng chưa?

Lưu Sản cười lạnh nói.

- Cái này...

Hô hấp của Nhai Tiêu cứng lại, cái này xác thực không có, nói lên chuyện này hắn cũng có chút chua xót.

Bình Luận (0)
Comment