Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 612 - Chương 612: Yêu Cầu Quá Phận

Chương 612: Yêu Cầu Quá Phận Chương 612: Yêu Cầu Quá Phận

Vậy lần này cải biến sách lược, đã không nhẹ được, vậy thì tới cứng.

Sau khi nghiêm hình tra tấn, nói không chừng gia hỏa này sẽ khai...

Hai người đều có tâm sự, bất tri bất giác thuyền đã đến Cự Kình Đảo.

Tổ An cũng bị dẫn xuống, gỡ đi vải đen, rốt cục gặp lại ánh sáng.

Nơi này là một hòn đảo nhỏ, hắn nhìn bốn phía, xung quanh sương mù mênh mông, liếc trông không đến hai bên bờ, nghĩ thầm Minh Nguyệt Hà thật lớn, lại còn có địa phương như vậy, không khác gì tám trăm dặm Lương Sơn Bạc.

- Bang chủ, giam người nào vào nhà lao sao?

Nhai Tiêu xin chỉ thị.

Trịnh Đán do dự một chút:

- Mang đi theo ta.

Nàng bận tâm đối phương rời tầm mắt của nàng sẽ phát sinh chuyện gì, Cự Kình Bang từ trên xuống dưới đều là hán tử thô lỗ, vạn nhất có tên nào đầu óc phát sốt, trực tiếp chặt hắn thì phiền phức.

Nàng suy nghĩ chờ xử lý sự tình trên đảo xong, sẽ từ từ tính sổ sách với hắn.

Đoàn người đi đến đại sảnh nghị sự, thời điểm sắp đến, bỗng nhiên bên trong vang lên một âm thanh trêu tức:

- Ai nha, thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu, đây không phải cô gia Sở gia Tổ An sao, không phải bên người ngươi có rất nhiều cao thủ bảo hộ sao, sao lại luân lạc tới tình trạng này chứ?

Tổ An theo tiếng kêu nhìn lại, trái tim không khỏi lộp bộp nhảy một cái.

Chỉ thấy một đại hán tóc đỏ đang khoa trương đứng ở nơi đó, từ trên cao nhìn xuống mình, phảng phất như nhìn một con mồi đợi làm thịt.

- Trần Huyền! Tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Trịnh Đán nhướng mày, trầm giọng hỏi.

Nam tử trước mắt tự nhiên chính là Hắc Phong Trại Trần Huyền, hắn không nghĩ tới sẽ ở nơi này đụng phải Tổ An bị bắt, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.

- Ai, có việc tìm bang chủ thương nghị, ai biết bang chủ không ở trên đảo, xin thứ lỗi.

Trần Huyền chắp tay biểu thị áy náy.

Trịnh Đán nhíu mày, dù sao đối phương cũng là lão đại một phương, đã xin lỗi, tuy không thành khẩn, nhưng nàng cũng không tiện nói gì:

- Không biết trại chủ tìm ta có chuyện quan trọng gì?

Trần Huyền cười hắc hắc:

- Trước khi nói chính sự, để cho ta giết chết thằng nhãi con này đã.

Nói xong thân hình nhảy lên, bàn tay to chộp tới đỉnh đầu của Tổ An.

Lúc này toàn thân Tổ An bị áp chế, làm sao chống cự được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay của đối phương chụp xuống.

Trong đầu hắn lóe lên vô số suy nghĩ, tìm kiếm phương pháp chạy trốn, thế nhưng trong lúc vội vàng, làm sao nghĩ ra được biện pháp.

Mạng ta xong rồi!

Đúng lúc này, bỗng nhiên một làn gió thơm đánh tới, Trịnh Đán đã xuất hiện ở trước mặt hắn, đưa tay nghênh đón.

Hai người va chạm một chưởng, Trần Huyền thuận thế bay ngược về, sau khi hạ xuống nhìn nàng nói:

- Bang chủ có ý gì?

Đồng thời trong lòng âm thầm kinh ngạc, tu vi của nữ nhân này còn mạnh hơn hắn tưởng tượng.

Kinh ngạc không chỉ hắn, lúc này Tổ An cũng trợn tròn mắt, một là kinh hỉ Trịnh Đán xuất thủ cứu hắn, hai là chấn kinh thực lực của đối phương.

Phải biết Trần Huyền là cao thủ lục phẩm, Trịnh Đán lại cùng hắn cứng đối cứng không rơi vào thế hạ phong, chẳng lẽ nàng cũng là lục phẩm?

Điều đó không có khả năng nha?

Lúc này Trịnh Đán cũng mở miệng, lạnh lùng nhìn Trần Huyền:

- Ta phải hỏi Trần trại chủ có ý gì mới đúng chứ?

Trần Huyền chỉ chỉ Tổ An:

- Quan bang chủ cần phải rõ ràng thâm cừu đại hận giữa Tổ An và ta, bây giờ nếu hắn là tù nhân của ngươi, lấy quan hệ giữa hai nhà chúng ta, đưa hắn cho ta hẳn không phải vấn đề lớn gì chứ?

Trịnh Đán đáp:

- Nếu là người khác, ta đưa cho trại chủ tự nhiên không có vấn đề, nhưng người này ta còn có chỗ dùng, thực sự xin lỗi.

Trần Huyền có chút ngoài ý muốn, bất quá lại cười rộ lên:

- Thôi được, dù sao về sau ta muốn giết hắn cơ hội còn rất nhiều, hôm nay cho bang chủ mặt mũi.

- Đa tạ trại chủ lý giải.

Nhưng trong lòng Trịnh Đán lại kỳ quái, đều nói Trần Huyền tính tình thô bạo vô lý, vì sao hôm nay dễ nói chuyện như vậy.

- Hiện tại trại chủ có thể nói nguyên nhân tới rồi chứ?

Trịnh Đán hỏi.

- Chúng ta đi vào lại cẩn thận nói đi.

Trần Huyền cười ha ha, làm ra tư thế mời.

Trịnh Đán có chút hoảng hốt, dường như Cự Kình Đảo này là địa bàn của Trần Huyền, hắn mới là chủ nhân đang chiêu đãi mình.

Loại cảm giác này để nàng rất khó chịu, nhưng nàng không đến mức vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà trở mặt, chỉ có thể âm trầm đi đến đại sảnh nghị sự.

- Bang chủ, ngươi trở về!

Một nam nhân để râu cá trê tươi cười đi ra đón.

Hắn là đương gia kiêm quân sư Lưu Sản của Cự Kình Bang Nhị, ngày bình thường Trịnh Đán không ở trên đảo, hắn sẽ chủ trì công việc thường ngày.

- Là ngươi dùng bồ câu đưa tin?

Trịnh Đán trầm giọng hỏi.

Lưu Sản cũng hạ giọng đáp:

- Đúng vậy, bỗng nhiên Trần Huyền tìm tới đảo, chúng ta không biết ứng đối như thế nào, phải mời bang chủ tới trấn tràng.

- A ...

Trịnh Đán đi thẳng tới chỗ ngồi của bang chủ, Trần Huyền thì ngồi ở bên tay trái, các nhân vật trọng yếu khác của Cự Kình Bang thì theo thứ tự ngồi xuống.

Nhai Tiêu cũng ở bên trong, ngồi ở sau Lưu Sản.

Còn Tổ An thì bị ném ở vị trí hẻo lánh.

Nhìn người hầu dâng trà cho mọi người, Tổ An biết bọn họ sắp nói chuyện chính sự, nói xong chính sự mình sẽ phiền phức.

Hơn nữa hắn không tin Trần Huyền thực sẽ dễ dàng buông tha mình như vậy, Trịnh Đán bảo hộ hắn một lần, chưa hẳn bảo hộ đến lần thứ hai.

Huống chi bản thân Trịnh Đán cũng hơn phân nửa là muốn giết mình.

Hắn vội vàng kêu gọi Mị Ly:

- Hoàng hậu tỷ tỷ, Hoàng hậu tỷ tỷ? Lại không đi ra ngươi và ta đều sẽ chết!

Đáng tiếc mặc kệ hắn kêu gọi như thế nào, từ đầu đến cuối không có ai đáp lại.

Bình Luận (0)
Comment