- Vậy ta còn phải thay bọn họ cảm ơn ngươi?
Tổ An châm chọc nói.
- Cảm ơn ta thì không cần, mà phải cảm ơn ngươi, nếu không phải nghĩ làm sao đối phó ngươi, bọn hắn sẽ không chết thống khoái như vậy.
Trịnh Đán đứng lên, đi đến bên cạnh hắn.
Ngửi mùi thơm thấm người truyền đến, Tổ An cười cười:
- Vậy ngươi nghĩ làm sao đối phó ta chưa?
- Chưa nghĩ ra, ta cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống như thế này.
Trịnh Đán xoa xoa huyệt thái dương, hiển nhiên hiện tại cũng rất đau đầu.
Tổ An nhịn không được cảm thán:
- Những năm này tất cả mọi người hiếu kỳ bang chủ Cự Kình Bang là ai, thậm chí còn thần bí hơn Trần Huyền, nhưng ai nghĩ đến, cự bá hắc đạo giết người không chớp mắt trong truyền thuyết kia, lại là Đại tiểu thư Trịnh gia.
Hắn nhịn không được nhìn nữ tử như hoa như ngọc trước mắt:
- Đến cùng hình tượng nào mới là diện mục chân chính của ngươi đây?
- Ngươi thích hình tượng nào hơn?
Trịnh Đán tiến đến bên cạnh, móng tay nhọn nhẹ nhàng hoạt động trên mặt hắn, sau cùng chậm rãi rơi xuống trên cổ.
Tổ An còn chưa quên vừa rồi Mai Hoa Tứ cũng chết ở dưới móng tay của nàng, cổ họng không khỏi khô khốc:
- Ta đương nhiên càng thích thiếu nữ ở mấy canh giờ trước bị ta trêu đùa đến thẹn thùng kia.
Trịnh Đán hơi đỏ mặt, có điều che giấu rất nhanh:
- Hừ, đừng chơi mỹ nam kế, hiện tại ta không phải ta trước kia, làm ta không cao hứng, sẽ cắt mất đầu lưỡi của ngươi.
- Cắt lưỡi, ngươi bỏ được sao?
Tổ An cười hì hì hỏi.
Trịnh Đán hơi nheo mắt, trong nháy mắt đó toát ra sát khí làm Tổ An hoảng sợ nhảy một cái.
Nàng cười nói:
- Ngươi có thể le lưỡi ra, xem ta có bỏ được hay không?
- n ân ân...
Tổ An không ngừng lắc đầu, thậm chí không dám há miệng nói chuyện, lo lắng đối phương thừa cơ thật cắt lưỡi, vậy thì thật là khóc không ra nước mắt.
Cảm nhận được vừa rồi đối phương toát ra sát cơ không giống nói đùa, Tổ An không dám tìm đường chết nữa.
Hắn thực không cách nào liên hệ nữ nhân nguy hiểm trước mắt cùng tiểu thư khuê các lúc trước lại với nhau.
Thậm chí hắn suy nghĩ, chẳng lẽ nữ nhân này có hai nhân cách?
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa gấp rút.
Trịnh Đán nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Chuyện gì?
Ngoài cửa âm thanh của Nhai Tiêu vang lên:
- Bang chủ, trên đảo truyền đến tin tức, nói có chuyện quan trọng thương lượng, mời ngài về đảo một chuyến.
Trịnh Đán bịt kín khăn che mặt, đi qua mở cửa:
- Có nói là tin tức gì không.
Nhai Tiêu lắc đầu, đưa qua một tờ giấy:
- Hhông có nói, chỉ bảo ngài mau trở về.
- Vậy chúng ta trở về xem một chút.
Trịnh Đán trầm giọng nói, bình thường nàng ở trong thành đóng vai Trịnh đại tiểu thư, cho nên ở trên đảo không có việc gấp sẽ không tìm nàng.
Nhưng nàng không quá lo lắng, song phương sớm đã ước định mật ngữ, tuy truyền lệnh này gấp, nhưng không phải loại vô cùng khẩn cấp, ở trên đảo cũng không đến mức phát sinh nguy hiểm gì.
Nghĩ đến hẳn là có sinh ý hoặc quyết định quan trọng gì cần nàng xử lý, những năm này sự tình như vậy cũng thường phát sinh.
Trịnh Đán thuận tay chỉ chỉ Tổ An:
- Mang hắn theo.
Tổ An phiền muộn, hôm nay hắn chỉ muốn đến điều tra tin tức bang chủ Cự Kình Bang và sào huyệt của bọn họ, kết quả hôm nay hắn điều tra được hết, nhưng cái tình huống này...
Thật rất khó cao hứng được nha.
Nhai Tiêu cau mày, nhịn không được khoa tay:
- Chúng ta ở trong thành mang theo một người hành động không thuận tiện, không bằng tìm một chỗ xử lý tiểu lâu la này.
Trịnh Đán liếc hắn một cái:
- Ngươi đang dạy ta làm việc?
Nhai Tiêu đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói:
- Thuộc hạ không dám!
Trong lòng Tổ An âm thầm giơ ngón tay cái, uy vũ bá khí, không hổ là đứng đầu một bang.
Chỉ bất quá cùng cô nương dịu dàng trong ấn tượng kia của mình, khác biệt thật quá lớn.
Tổ An bị bỏ vào túi đen, sau đó có thể mơ mơ hồ hồ cảm nhận được bị cất vào trong xe ngựa, một đường xóc nảy giống như đổi bốn năm chuyến xe, sau cùng mới bình tĩnh lại.
Cảm nhận được dao động chập trùng, hắn biết mình đã được đưa lên thuyền.
Vốn nghĩ Trịnh Đán sẽ tới tìm hắn, thuận tiện mở trói…
Ai biết từ đầu tới cuối đối phương không thèm tới hỏi, một mình hắn ở dưới khoang đáy, giống như bị lãng quên.
- Móa, chẳng lẽ là sợ ta nhớ kỹ đường đi tới Cự Kình Bang?
Tổ An bình tĩnh trở lại, như vậy chứng minh đối phương không muốn giết mình, bằng không thật cho hắn nhìn thấy, muốn không diệt khẩu cũng không được.
Có điều hắn lập tức nghĩ tới mình đã biết thân phận của Trịnh Đán, nàng làm sao có thể buông tha ta?
Thời điểm hắn xoắn xuýt, Trịnh Đán cũng đang xoắn xuýt.
Gió mát không có xua tan bực bội trong nội tâm nàng, bởi vì nàng cũng nghĩ không ra nên xử lý đối phương như thế nào.
Nàng không ngờ sẽ ở trong tửu lâu gặp mặt Tổ An, lúc đó thấy mũi hắn run run liền biết hắn khẳng định đã nhận ra mình, căn bản không kịp suy tư, chỉ có thể xuất thủ.
Đều do gia hỏa kia trước đó ở trong học viện làm ác với mình, làm hại nàng về sau cải trang lo được lo mất, quên cải biến hương phấn trên người, phải biết ngày bình thường nàng tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm sơ đẳng như vậy.
Tiếp xuống xử lý như thế nào thật rất đau đầu, thả đi khẳng định không được, hắn đã biết thân phận của mình, một khi lộ ra ánh sáng, không chỉ mình và Cự Kình Bang, toàn bộ Trịnh gia cũng phải đối mặt tai hoạ ngập đầu.
Nhưng giết, tựa hồ lại có chút đáng tiếc.
Trước từ trong miệng hắn nhìn xem có thể móc ra tin tức những phiếu nợ kia hay không đã.
Không chỉ 750 vạn lượng của Mai Hoa Bang, đổ phường của Trịnh gia cũng thiếu hắn 50 vạn lượng!
Trước đó thi triển mỹ nhân kế mấy lần, không chỉ không được một chút tin tức, ngược lại xém chút góp mình vào, lỗ vốn rất lớn.